Paris ngày nắng, tôi đem quá khứ ra phơi, chợt thấy mọi thứ đã bị hoen ố và ngả màu. Sống không phải để nhìn lại quá khứ, mà là sống cho hiện tại, nếu không, ta sẽ làm vụt mất đi biết bao nhiêu điều quí giá…
Linh Vân nhận được vé máy bay của Tuấn từ Bangkok gửi về. Một chuyến bay sang Paris vào tối mai. Vân mỉm cười, nhanh chóng trở về nhà thu dọn hành lí. Hai gò má cô ửng đỏ như bầu trời một chiều hoàng hôn.
Paris
Paris mùa Xuân ngọt như viên kẹo chocolate vị sữa. Lần đầu tiên Vân đứng ngẩn người đến độ người xung quanh cứ nhìn cô chằm chằm khi cô nhìn thấy Paris qua ô cửa kính trong sân bay, mặc dù trước đó cô đã được đến một số đất nước nổi tiếng khác trên thế giới. Paris đem đến cho cô một cái gì đó rất mới, rất dịu dàng, làm cho cô có cảm giác như mình đang đứng trước một rừng hoa oải hương bát ngát, thoải mái hít lấy hít để cái mùi hương dịu nhẹ của nó. Paris làm cô muốn ngồi ngay xuống một băng ghế đá nào đó ven đường, để viết ra một câu chuyện mới. Mà bắt đầu sẽ là: “Je t’aime, Paris…”
Linh Vân ra khỏi sân bay Paris-Le Bourget, một tay kéo va li, một tay đeo túi đen có biểu tượng Channel ánh lên một màu rất sáng dưới ánh nắng, đứng lóng ngóng giữa một rừng người. Đúng lúc đó, có tiếng còi xe vang lên ngay sau lưng cô.