Hoàng Nhật
Mùa hè năm 2010, tôi trải qua cảm giác yêu và được yêu lần đầu tiên trong đời. Nó thật mới mẻ nhưng cũng vô cùng dữ dội, đôi lúc khiến tôi bị choáng ngợp trong sự ngọt ngào và háo hức. Thờ ơ với quá khứ, chẳng còn hơi sức nghĩ đến ngày mai, tôi đã yêu trọn vẹn từng khoảnh khắc của hiện tại, không bỏ sót dù chỉ một phút giây, không ngơi tay ngay cả trong chớp mắt.
Mùa hè năm đó, trong khi cả thế giới còn mải mê chạy theo trái bóng lăn trên sân cỏ Nam Phi xa xôi, tâm trí tôi chỉ biết hướng về một con ngõ nhỏ giữa lòng thành phố bảy triệu dân. Một con ngõ sâu hun hút được thổi những luồng gió hè mát lộng mỗi khi chiều về và được thắp sáng bởi ngọn đèn cao áp đứng đơn độc mỗi đêm. Một con ngõ cũng lãng mạn và bí ẩn như hàng triệu con ngõ khác của hàng triệu đôi tình nhân khác.
Trong suốt quãng thời gian đáng nhớ đó, nàng là lý do duy nhất để tôi háo hức mỗi buổi sáng thức dậy, là thảm cỏ xanh hoàn toàn che phủ tâm trí tôi, là không khí tôi thở, là mắt môi để tôi được nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp nhường nào. Lúc đó nàng hai mươi còn tôi hai mươi mốt, cái lứa tuổi vẫn tin rằng tình yêu là chúa trời duy nhất, là lẽ sống bất diệt trên cõi đời.
***
Một buổi chiều hè oi bức đến nỗi bốc hơi cả gió, tôi tìm đến shop quần áo tại gia của nàng, nằm khiêm tốn trong con ngõ nhỏ đó. Ngay tại lần gặp mặt đầu tiên, tôi đã biết nàng là cô gái mà mình sẽ trao nụ hôn đầu tiên, tấm lòng đầu tiên, những đêm mất ngủ vì nhớ nhung và háo hức đầu tiên, ghen tuông cùng đau khổ đầu tiên, cùng tất cả những lần đầu tiên khác nữa.
Nàng dễ thương và dịu ngọt như nắng hè nhởn nha trên bậu cửa sổ. Lưng nàng dài và thẳng, đầu ngẩng cao, luôn nhìn vào mắt người đối diện khi nói chuyện. Mỗi khi cười tươi hết cỡ, nàng khoe chiếc răng khểnh không hoàn hảo một cách hoàn hảo. Nàng không hẳn là xinh đẹp, nhưng cách ăn mặc thì vô cùng hợp gu, không thừa, không thiếu dù chỉ một chi tiết. Tóc buộc cao bằng một chiếc kẹp đơn giản, đôi mắt đen tròn long lanh đằng sau chiếc kính gọng nhựa to bản, diện chiếc áo tank-top chất liệu cốt-tông hở bờ vai gợi cảm và tôn vòng một đầy đặn, mặc chiếc quần soóc khoe đôi chân dài miên man, nàng làm mùa hè vốn đã oi bức lại càng thêm nóng bỏng. Tôi từng chiêm ngưỡng nhiều cô gái ăn mặc tương tự thế, nhưng nàng là người đầu tiên khiến tôi bị quấn hút, tôi không giải thích được sức hút đó, chỉ đơn giản là không thể ngừng nhìn ngắm và thổn thức.
Nhưng điều tôi ấn tượng nhất ở nàng là thái độ tích cực với cuộc sống và tình yêu bất tận với công việc. Không giống những người bán shop online khác luôn có cái suy nghĩ “đây chỉ là công việc tạm thời để tôi kiếm chút tiền tiêu vặt, rồi tôi sẽ sớm thoát khỏi đống quần áo hàng nhái Quảng Châu và lũ khách hàng dở hơi đã ít tiền lại còn hay kì kèo mặc cả”, nàng coi những chiếc áo, chiếc quần, từng cái thắt lưng và những đồ phụ kiện lấp lánh của mình như những tác phẩm nghệ thuật, những đứa trẻ cần được nâng niu cẩn thận trước khi trao cho người chủ xứng đáng.
Nàng kiên nhẫn tư vấn tôi mặc thế nào cho đẹp, vì sao nên chọn cái áo này chứ không phải cái áo kia (dù cái áo kia đắt tiền hơn), nên đi đôi giầy Lacoste giá hai trăm ngàn chứ không nên rước đôi D&G ba trăm năm mươi ngàn.
“Bán hàng thật thà như em, anh mới thấy lần đầu.” Tôi không ngần ngại chia sẻ cảm xúc của mình.
“Để có được những khách hàng trung thành thì người bán hàng phải trung thực. Em áp dụng từ các cuốn sách dạy về kinh doanh đấy.” Nàng tự hào khoe.
“Em cũng đọc sách về kinh doanh à?” Tôi luôn nghĩ một cô gái ở tuổi đó chỉ đọc tạp chí thời trang và những cuốn tiểu thuyết sướt mướt kiểu như Chạng Vạng.
“Máu kinh doanh chảy trong người em từ bé rồi. Dạy con làm giàu, Triết lý chợ cá, Đừng bao giờ đi ăn một mình, Từ tốt đến vĩ đại, Thế giới phẳng, các sách của Donald Trump, Bill Gates, Warren Buffet… em đều đọc cả.” Nàng chỉ vào đầu mình, tỏ ý rằng tất cả kiến thức kinh doanh thâm hậu nhất thế giới đều đã nằm trong này.
“Để anh tiết lộ với em điều này, từ lâu lắm rồi anh không dùng gối để kê đầu, mà dùng những cuốn sách em vừa liệt kê đấy.” Tôi nhướn mày.
Thế là chúng tôi ngồi bệt trên bậc tam cấp trước cửa nhà nàng mà bàn về triết lý kinh doanh, về niềm ngưỡng mộ với tầm nhìn xa ngút ngàn của các tỷ phú, về những biến động kinh tế thế giới và hàng tá những vấn đề mang tầm vĩ mô khác, toàn những chủ đề khô khan hơn cả một gã lập trình viên nằm trên sa mạc, nhưng lại làm cả hai đứa thích thú như thể chưa từng gặp ai đồng cảm hơn thế.
Sau hôm đó, tôi nghĩ ra đủ lý do để được gặp nàng: đổi áo vì bị xước, đổi quần vì rách không đúng kiểu, đổi thắt lưng vì hôm qua vừa ăn cơm xong bụng to, hôm nay bụng nhỏ lại nên không vừa.
“Nếu anh muốn gặp em thì cứ nói thẳng ra, không cần phải viện dẫn những cái cớ ngốc nghếch đó.” Nàng cười với tôi, đó không còn là nụ cười công nghiệp của một người bán hàng với khách hàng nữa, mà là dấu hiệu của một cô gái khi gặp chàng trai có thể làm cô vui.”
Chúng tôi bắt đầu hẹn hò khoảng vài ba lần, ở rạp chiếu phim, trong công viên, trung tâm thương mại… nhưng rồi cả hai đứa đều sớm nhất trí rằng thà ngồi trước cửa nhà nàng mà tám chuyện còn thích hơn đến những nơi phù phiếm nhạt nhẽo kia. Thế là trong vai người đến mua quần áo và người bán quần áo, tối nào chúng tôi cũng ngồi dựa lưng vào bức tường sơn trắng tinh sạch sẽ, tay trong tay và vai kề vai. Chúng tôi nói về quá khứ, hiện tại và tương lai, việc học và những mối quan hệ xã hội, về tình cảm của người này với người kia. Chưa bao giờ chúng tôi thấy mệt mỏi vì những câu chuyện đó, hai đứa đang lắp cho nhau những mảnh ghép còn thiếu trong tâm hồn non nớt dễ bị lạc lối.
Khi cảm thấy đã đủ hiểu nhau đến mức không cần phải nói nhiều nữa, đôi tình nhân quyết định đi xa hơn bằng những đụng chạm cơ thể đầy tội lỗi. Ban đầu là một vài trải nghiệm rụt rè bên ngoài quần áo, thế rồi mức độ bạo dạn tăng dần tỷ lệ thuận với những chiếc cúc áo được cởi, những phần cơ thể được khám phá. Dần dần nó đã trở thành một nghi thức không thể thiếu mỗi khi chúng tôi bên nhau trên bậc thềm nhà nàng, trong lúc bố mẹ nàng đã đi ngủ, hàng xóm đã đi ngủ, lũ mèo đi ngủ và cả cột đèn cao áp cô độc cũng đi ngủ, chỉ còn lại hai con người trẻ tuổi dại dột nông nổi vẫn thức với ham muốn tính dục đầu đời mãnh liệt.
Nhiều lần lật lại những ký ức cũ, tôi vẫn tin rằng đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Những thay đổi trong tính cách và suy nghĩ của tôi cũng khởi nguồn từ đây, mà tôi nghĩ nguyên nhân chủ yếu là do sự mở mang về giới tính cũng như trách nhiệm của người nam trong mối quan hệ trai gái.
Trước đó, tôi sống một cuộc đời khá khép kín. Tôi tò mò về thế giới bên ngoài cổng trường Đại học, những mối quan hệ khác bạn bè, và đặc biệt là về bọn con gái: suy nghĩ của họ, cái kỳ quan ẩn sau áo lót của họ, làm thế nào để chinh phục được họ. Suốt một thời gian dài, những câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu tôi mà không thể tìm ra lời giải đáp. Tôi như một đứa trẻ sống trên hoang đảo, hoang mang không biết nên tiếp tục ở lại đây cả đời trong sự an toàn tẻ nhạt hay nên căng buồm ra khơi, khám phá đại dương và tìm tới những miền đất mới. Tôi luôn cố gắng hạn chế hết sức những sai lầm, thận trọng trước những quyết định quan trọng, không bao giờ vượt ra khỏi cái vòng an toàn, và luôn nhớ khóa cửa phòng trước khi thủ dâm.
Thế nhưng không hề có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, tôi đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên đó, cứ như là một chiếc đồng hồ được đặt giờ và đến đúng tích tắc đấy thì nó réo lên inh ỏi, chẳng cần kiêng nể ai hết. Tôi thật may mắn vì đã có được nàng mà không vướng phải bất cứ một khó khăn nào. Nhiều lúc tôi trộm nghĩ, giả như nàng không có cảm tình với tôi, không đáp trả tôi, chắc tôi sẽ đau đớn đến chết mất.
***
Hình như tôi đã nói quá nhiều về mình mà quên không nhắc gì đến nàng. Chẳng thể trách được, cứ mỗi một mùa đông qua đi, những ký ức lại dần rơi rụng như lá úa, mờ đi trong làn sương buốt giá và tan biến vào hư không ảo ảnh. Bất kể đó là ký ức đẹp đẽ hay buồn thảm. Đến giờ thì hầu như tôi đã quên mất gương mặt cụ thể của nàng, chỉ còn mang máng những nét khái quát, tựa như trong một cảnh phim có các nhân vật chính đang đứng giữa màn hình, thỉnh thoảng lại có những diễn viên quần chúng đi lướt qua chưa đến hai giây, nàng là một trong những diễn viên lướt qua đó.
Nàng có một trí tuệ tuyệt vời. Nếu một người bình thường chỉ có thể sử dụng nhuần nhuyễn một trong hai bán cầu não, hoặc là bên trái của tư duy logic, hoặc là bên phải của nghệ thuật và sáng tạo, thì nàng có cả hai. Một mặt, nàng là người rất thực tế, tính toán cẩn thận và không hề non kém trong chuyện kinh doanh, mặt khác, nàng có năng khiếu thực sự trong lĩnh vực thời trang: vẽ, thiết kế quần áo, may mặc. Đôi khi tôi tự hỏi đâu mới là con người thật của nàng, một cô gái thực dụng hay một nghệ sĩ đích thực.
“Sẽ có ngày em trở thành nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới.” Nàng nhắc đi nhắc lại câu đó không biết bao nhiêu lần.
***
Suốt cả mùa hè năm đó, cứ khoảng ba lần một tuần, mỗi lần cách nhau một ngày, chúng tôi lại hẹn hò. Vẫn chỉ là những cuộc dạo phố hóng mát không có gì đặc biệt. Thi thoảng chúng tôi dừng xe trước một quán trà chanh vỉa hè, sang hơn thì ngồi café, đi xem phim ở Mega Star hoặc hôn nhau giữa đám đông trong một quán bar trên phố cổ. Sau mười một giờ đêm, tôi đưa nàng về nhà, dựng chân chống xe, nấp đằng sau cánh cửa, hôn hít và sờ soạn nhau ngay dưới giàn hoa thiên lý nhà nàng.
“Anh đã từng đi đến cuối con ngõ này chưa?” Nàng chỉ tay về phía con đường đã hoàn toàn chìm trong bóng tối đủ để một đàn khủng long cổ đại chơi trốn tìm.
“Với anh, đường chân trời dừng lại trước cửa nhà em.” Tôi lắc đầu.
“Bọn mình đi dạo đi, em sẽ chỉ cho anh cái này.” Nàng đề nghị.
Tôi dắt xe máy vào sân để nàng khóa cửa thật nhẹ nhàng, tiếng chìa khóa đánh tách như một điểm nhấn giữa không gian yên lặng như tờ.
Chúng tôi nắm tay nhau đi vào trong bóng tối, tôi định rút điện thoại để soi đường, nhưng nàng ngăn lại.
“Cứ đi theo em, yên tâm không ngã đâu.”
Trong khoảng năm phút, chúng tôi hoàn toàn chìm trong bóng tối. Tiếng bước chân của nàng đồng điệu với bước chân tôi, thi thoảng một vài cơn gió đầu thu đi qua, thổi tung mái tóc của nàng, chạm vào bờ vai tôi. Bàn tay nàng ấm và nắm lấy tay tôi rất chặt.
Khi nhìn thấy ánh sáng được phản chiếu từ dưới mặt hồ Tây lung linh cũng là lúc chúng tôi dừng lại. Một góc của con đường lát đá hình tổ ong bao quanh hồ hiện ra trước mắt tôi, đèn đường vẫn sáng màu vàng buồn thảm, những chiếc ghế đá trống trơn, cây xanh được trồng trong các khoảng đất riêng vươn tán lá cao chạm bầu trời, các ngôi biệt thự đóng cửa im ỉm như những ngôi nhà ma. Ở phía bên kia hồ, đèn vẫn sáng từ các tòa cao ốc, từ đường Thanh Niên kéo dài chia cắt giữa hồ Tây và Trúc Bạch.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế đá, nàng dựa đầu vào vai tôi và im lặng một lúc khá lâu, đến mức tôi nghĩ rằng nàng đã ngủ quên, nhưng nàng chỉ đang nhìn về một điểm xa xôi nào đó giữa lòng hồ. Giá mà tôi biết điều gì đang ở nơi đó.
“Anh có muốn hôn ngực em không?” Nàng hỏi.
“Ngay tại đây á?” Tôi thắc mắc.
“Vâng.”
“Nhưng ở đây sáng quá.”
“Em không ngại thì thôi, sao anh phải ngại?”
Không để cho tôi có thêm thời gian suy nghĩ, nàng cởi ba chiếc cúc áo phía trên, để lộ bộ ngực tuyệt mỹ được bao bọc trong chiếc áo lót ren màu đen. Tôi kéo chiếc áo lót xuống dưới bụng nàng như bóc vỏ một hộp chocolate, rồi lần lượt ngậm hai đầu nhũ hoa hồng hào mềm mại, làm ướt chúng bằng lưỡi thật chậm rãi. Nàng nhắm mắt và rên những tiếng khe khẽ, bàn tay của nàng lướt trên quần tôi một lúc, rồi sau đó “mở toang cánh cửa” để lôi thằng nhỏ đã chào cờ của tôi ra mà vuốt ve bằng những ngón tay nhỏ xinh của mình. Tôi cũng cho tay vào trong quần lót của nàng. Chúng tôi cứ lặp đi lặp lại những hành động và âm thanh như vậy cho đến khi tôi không chịu được nữa, phóng đầy ra tay và đùi nàng. Nàng mở túi xách bằng tay còn lại, lấy ra một tờ giấy ướt và lau sạch sẽ cái thứ chất lỏng sền sệt âm ấm trên thằng nhỏ của tôi, trên tay và đùi nàng.
Chúng tôi lại chìm vào yên lặng, nàng tiếp tục tựa đầu vào vai tôi và nhìn về một nơi xa xăm nào đó giữa mặt hồ.
“Hôm nay em lạ lắm đấy.” Tôi lên tiếng.
“Lạ như thế nào cơ?” Nàng rời khỏi vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi, cứ như thể nàng chỉ chờ tôi cất lời.
“Em yên lặng rất nhiều, bình thường em luôn là người nói nhiều hơn mà. Trừ khi…”
“Trừ khi gì vậy?”
‘Trừ khi em có điều gì khó nói, hoặc đang trăn trở một vấn đề nào đó.”
“Giờ thì anh đã hiểu cảm giác mọi khi của em rồi chứ? Anh vẫn luôn có những khoảng lặng bí hiểm đó thôi, dù lúc đó em đang ngồi cạnh anh, nói chuyện với anh, vậy mà cứ như là anh đã rơi xuống một cái hố không đáy, chỉ còn thân xác vô hồn.” Nàng nói.
“Chỉ là anh đang suy nghĩ một chuyện gì đó, bọn con trai hay như vậy lắm.”
“Anh suy nghĩ về điều gì vậy?”
“Gia đình, trường học, bạn bè, tương lai…” Tôi nhún vai.
“Không có tình yêu trong đấy à?”
“Anh đã có tình yêu của mình rồi, không cần phải suy nghĩ nữa.”
Nàng cười thật đẹp, thưởng cho tôi một phát cắn rõ đau vào dái tai.
“Anh có lo sợ về tương lai phía trước không?” Nàng lại gục đầu vào vai tôi.
“Đó là điều khiến anh lo lắng nhất, thậm chí nó còn đi vào giấc ngủ của anh nữa.” Tôi nói.
“Đã tìm ra chút ánh sáng nào chưa?” Nàng bắt đầu nghịch một lọn tóc của mình.
“Vẫn chưa. Anh chỉ biết là sẽ ra trường, kiếm một công việc nào đó, nhưng thực sự anh chẳng hiểu nổi con người mình, chẳng biết mình thích cái gì và muốn làm gì nữa. Cảm giác giống như anh đang bơi giữa hồ Tây vào lúc đêm tối như đêm nay. Bốn bề đen kịt, mặt nước đặc quánh và hôi hám, thỉnh thoảng lại có rác rưởi và xác cá nổi lên. Anh có thể mặc kệ cho nước đẩy mình đi đâu thì đi, dù sao nước cũng chỉ dâng đến cổ thôi. Nhưng nếu cứ cái tình trạng đó thì anh sẽ chết vì mùi hôi hoặc bị một con thủy quái nào đó trồi lên xé xác mất.”
“Nếu vậy, hãy bơi vào bờ đi.”
“Anh không xác định được phương hướng. Con người mải lựa chọn một trong quá nhiều ngã rẽ cuộc đời mà quên mất rằng họ phải tìm được điểm xuất phát cho mình trước đã.”
“Xin anh đừng bi quan thế.” Nàng nói với một giọng điệu như van nài.
“Ngày nào còn có em bên cạnh thì anh không bi quan gì cả. Anh có thể nói rằng mình ngưỡng mộ em mà không thấy xấu hổ. Em có đam mê và biết chính xác sẽ đi con đường nào.”
“Thế nếu con đường đó khiến em phải xa anh thì sao?” Nàng hỏi.
Bỗng dưng một cơn đau nhói xuất hiện trong lồng ngực tôi, như một ngọn núi lửa đã tắt từ lâu nay phun trào lại, dòng dung nham của nó tràn vào tim tôi rồi bơm đi khắp cơ thể.
“Ý em là sao?” Tôi hỏi, nuốt khan một miếng nước bọt.
Nàng lại nhìn về hướng xa xôi.
“Anh có biết vì sao em thích bán quần áo dù nó vất vả lại chẳng dư dả không?”
Không cần tôi trả lời, nàng tiếp tục.
“Em yêu cái cảm giác được cầm những bộ quần áo mới trên tay, khi chúng vừa được ra lò và vẫn chưa bị vấy bẩn bởi thân thể của bất kỳ ai. Em sẽ đặt chúng trên giá, treo trên mắc thật cẩn thận, rồi tìm cho chúng một người chủ xứng đáng, nhìn họ đem chúng đi như những đứa trẻ rời khỏi nhà hộ sinh. Em không bao giờ nhìn thấy chúng nữa, nhưng điều đó là cần thiết, đồ vật chỉ thấy hạnh phúc khi chúng được sử dụng đúng mục đích của mình. Giống như câu chuyện về hộp bánh xốp trong cửa hàng, nó sợ bị người ta mua về ăn mất, nên nó trốn trong góc trong khi anh, chị, em của nó lần lượt được bán đi. Thế rồi một ngày nó bị mốc và người ta vứt nó vào sọt rác.”
“Có phải em muốn nói rằng rời xa nhau là số phận sau cùng của vạn vật?” Tôi hỏi.
“Không phải lúc nào cũng là lựa chọn duy nhất, nhưng nếu có ngày em phải rời xa anh, em mong anh sẽ hiểu rằng điều đó là cần thiết và tốt cho chúng ta. Em yêu anh, yêu con ngõ nhỏ này, yêu những giây phút chúng ta bên nhau, nhưng cái gì cũng có lúc kết thúc.”
“Em định đi đâu?”
“Nước Anh, nơi em có thể tìm được những chiếc kéo tốt nhất để cắt những mẫu vải tốt nhất.”
Một tuần sau, tôi đưa nàng về lần cuối. Đó là một đêm đầu thu trời se lạnh, vài vì sao đứng lẻ loi trên bầu trời và ngày càng cách xa nhau.
“Anh có thể cho em xuống ở đầu ngõ, em tự về nhà được.”
“Nếu không thể đi cùng em trong suốt quãng đời còn lại, ít nhất hãy để anh đưa em về tận nhà một lần cuối này.”
Con ngõ vẫn im lìm trong cái thế giới đã say ngủ, nhưng một cảm giác lạnh lẽo tràn ngập xung quanh, chúng ẩn nấp sau những lùm cây trồng trước cửa các ngôi nhà, trèo trên cột đèn cao áp, nhìn trộm chúng tôi qua khe cửa hẹp nào đó.
Nàng mở cửa, tiếng khóa đánh cách lại vang vọng vào khoảng không đen kịt, tôi chẳng thể cảm nhận được hồ Tây đang ở đằng sau khoảng đen đó.
“Anh nên về đi, đã muộn rồi mà trời thì lạnh.” Nàng đề nghị.
“Cho anh vài phút, anh muốn ngắm nhìn mọi thứ rõ hơn, vì sau này anh sẽ không bao giờ bước chân vào con ngõ này nữa.” Tôi trả lời.
Cảm giác chia lìa không dễ chịu chút nào, nhất là người trải qua lần đầu như tôi, nỗi mất mát quá lớn, khoảng trống quá lớn, quá đột ngột và phũ phàng. Tôi như người chới với trên dây, mà khoảng cách từ đó đến đất liền thì còn quá xa vời, thậm chí tôi còn chưa hề nghĩ sẽ sống thế nào những ngày không có nàng sắp tới.
Chúng tôi ngồi xuống bậc thềm nhà nàng và gần gũi nhau lần cuối. Nhưng khi vừa chạm má vào ngực nàng, tôi bỗng bật khóc, không thể kiểm soát được, nước mắt cứ thế tuôn trào. Dường như trời đổ mưa, vì có vài hạt nước cũng rơi lấm tấm xuống tóc tôi.
***
Tôi choàng tỉnh giữa giấc ngủ trưa ngắn ngủi, hai bên tai đau thấu tận màng nhĩ như vừa ngồi trên máy bay liền mười tiếng. Dụi mắt mấy cái, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, hai mươi phút, đó là khoảng thời gian tôi đã ngủ gật, thế mà có cảm giác đã hai ngày trôi qua. Tôi đang ngồi trong quán Coffee Bean trên đường Đồng Khởi, bên ngoài cửa kính, dòng người đi lại tấp nập bất chấp trời đang nắng đến bốn mươi độ, bên trong này, rất đông người đang tranh thủ nghỉ ngơi, đọc sách, tán chuyện hoặc dán mặt vào chiếc laptop.
Cốc café đã cạn, giờ chỉ còn bọt trắng xóa bám đầy bên trong, và trên chiếc ống hút nham nhở vết răng của tôi. Tắt máy tính, gấp cuốn tạp chí thiết kế đồ họa, cuốn dây cắm sạc laptop và chuột, tôi nhét tất cả vào chiếc balo của mình rồi ngồi thừ trên ghế, chống khửu tay lên mặt bàn và áp cằm lên lòng bàn tay. Tôi ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa kính, bãi gửi xe của hàng cơm tấm Mộc đầy ắp người ra vào, phía xa xa, nhà thờ Đức Bà nằm giữa con đường thật uy nghiêm như bất khả xâm phạm, một chiếc Lamboghini màu vàng phóng vút qua mang theo ánh mắt tò mò của người đi đường, và mọi thứ cứ thế diễn ra, đứng yên mãi mãi hoặc chuyển động không ngừng.
Đã gần mười năm trôi qua, tôi không còn là chàng trai trẻ coi tình yêu là chúa trời duy nhất, là lẽ sống bất diệt trên cõi đời nữa. Tôi cũng chấp nhận cái sự thật rằng chẳng có gì là mãi mãi và tất cả trái tim đều có ngày đổi thay. Quá khứ đã ở lại phía sau, trong một con ngõ tối tăm sâu thăm thẳm mà tôi không thể nhớ nổi đường vào. Nhưng tôi vừa mới mơ thấy nó, con ngõ sâu thăm thẳm dẫn thẳng ra hồ Tây, cứ như là tôi chỉ vừa rời khỏi đó đêm qua. Tôi đã mơ thấy nó trong một giấc ngủ trưa khó nhọc tại một quán café giữa Sài Gòn náo nhiệt, hoàn toàn chẳng chút liên quan.
Ánh nắng làm tôi bị chói mắt khi bước ra khỏi cửa, nhưng tôi không vội đeo kính râm ngay, tôi đưa mắt một lượt khắp cả con đường, cố gắng nhìn xa nhất có thể, vượt qua những tòa nhà chọc trời, những bờ nối bờ và biển cắt biển, hy vọng tìm thấy một điều gì đó quen thuộc. Tuy nhiên chẳng có gì xảy ra cả, tôi đeo kính rồi hòa lẫn với đám đông đang đi bộ trên vỉa hè. Cuộc đời này là một hành trình dài bất tận, tôi chỉ đang tạm nghỉ một chút trước khi tiếp tục.
Giờ này em đang ở đâu? Em đang làm gì vậy? Có khi nào em chợt nhớ đến tôi?
– goiyeu.net –