Em yêu anh, dù anh là gay hay là gì thì em vẫn yêu anh

Hmm, chưa gì mà đêm đã xuống rồi. Màn đêm dày đặc bao trùm lên khu phố yên tĩnh đang dần chìm vào những giấc ngủ sâu… Đêm lạnh quá, nhất là về khuya lại càng lạnh hơn. Em mặc chiếc áo phông ngắn tay khoác lên mình thêm chiếc áo lạnh da mà anh đã tặng hôm sinh nhật. Nó khá dày và ấm áp lắm, nhưng em vẫn thấy lạnh. Lạnh buốt ở tim, anh ạ..

 Hơn bao giờ hết, em gồng mình chờ đợi anh suốt hai năm trời. Quãng thời gian không phải là dài nhưng cũng không đáng bị phủ nhận là quá ngắn, đối với việc chờ đợi sẽ biết không có kết quả tốt đẹp thì lại càng đáng nói hơn.. Càng về sau, em lại càng nghĩ, cuộc đời em hình như chỉ được biếm họa giống như chuyến tàu đang chờ khách. Nhưng chờ mãi, chờ mãi cũng không ai đến đặt chân lên chuyến tàu của em..Lâu lâu em lại tự thưởng cho mình bằng việc nhấm nháp những ly rượu trong quán bar, ngắm nhìn những cô gái chân dài trắng nõn, đôi khi là thấp thoáng một vài cô gái có thân hình cò hương uốn người trước khách hay làm vẻ mặt e thẹn như những đứa con gái ngoan ngoãn lỡ chân lạc vào những nơi phức tạp như thế này. Cứ như thế, em lại nhìn xuống ly rượu, lắc nhẹ tạo thành sóng ly phản chiếu khuôn mặt hốc hác, xanh xao của em..

Uống rượu đã đời, em chuyển sang dạo phố. Người nồng nặc mùi rượu, đi đứng lựng khựng không vững và hay va vào người khác bỗng chốc thành một điều thú vị. Thú vị một cách khó hiểu…


Thế rồi, em va phải một cô gái. Đấy là điều thú vị mà em nói với anh. Cô nhíu mày nhìn em, em cười nhếch mép rồi lẩm bẩm :

– Đi với chã đứng, cô mù à?

Cô gái ấy ngước lên nhìn em, lúc ấy tim em đã rộn lên cảm giác. Một cảm giác gì đó..

– Anh mới là kẻ đi đứng chẳng vững ấy. Say mèm thế kia thì ăn nói chẳng ra thể thống gì.

Thế rồi, cô ấy bỏ đi. Em xua tay và lại tiếp tục đi trên con đường dài thêng thang ấy. Đặt chân về nhà, em đã khóc. Em gục mặt khóc như một đứa bé khi nhận ra sự mất mát đang dần lộ diện. Nhưng, đó là em cố tình khóc. Cố tình rặn ra nước mắt để không phải dùng đến thuốc ngủ.. Ngủ như vậy, cũng dễ dàng lắm. Chỉ cần khóc mà thôi..

—oOo—

Vài hôm sau, em nghe mẹ nói rằng mẹ sẽ gả cưới cho em. Em đã lớn lắm rồi, vậy mà chưa chịu có gia đình. Mẹ lo lắng lắm, luôn tìm người nào có học thức cao hơn em, có chung sở thích với em. Đến bây giờ, mẹ đã tìm ra rồi. Ngày em đi ra mắt người ta, ăn bận trang hoàng như một chú hề, em không hứng thú với việc này. Một là lảng tránh còn hai là lôi thôi cho người ta tự bỏ mình mà đi. Em bảo với mẹ, khi nào anh về. Em mới cưới.. Em bảo như thế đấy.

Vừa đến nơi, em đã thoáng nhận ra người ấy, con người đang ngồi ở bàn ăn gần cửa sổ. Với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ buông ngang lưng được uốn nhẹ dưới phần đuôi và khuôn mặt trắng hồng kia, em đã nhận ra..

Em bước đến, hàng nghìn tế bào trong em cầu mong rằng chỉ là trùng hợp, chỉ là một sự trùng hợp. Sẽ không phải là người đó đâu. Nhưng thật thất vọng, khi người ấy đưa mắt nhìn em rồi lại nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.. Mẹ em ngồi bên cạnh, tay liên tục gắp thức ăn bỏ vào chén của người con gái ấy. Còn em ư? Em chỉ biết uống rượu thôi. Kệ, con người ta sống được mấy đời đâu. Chỉ có rượu là bạn giải sầu mà thôi.. Bỗng cô gắp thức ăn bỏ vào chén của em, nhìn em bằng đôi mắt ấy, em không thể né tránh được thêm nữa. Quả thật, càng nhìn kĩ lại càng quá giống. Không thể nào giống đến thế được.

Bữa ăn kết thúc trong màn đối thoại của mẹ em và cô ấy. Em đảm nhận vai minh họa cho buổi trò chuyện ấy. Mẹ bảo em và cô ấy nên đi chơi. Tìm hiểu nhau xem thử sao. Em biết, em thấy đôi mắt của mẹ ánh lên niềm hi vọng tuy là nhỏ nhoi, nhưng cũng đáng để hi vọng lắm chứ. Em ậm ừ rồi cầm tay cô ấy thô bạo lôi đi. Đi được một đoạn xuống sảnh thì cô ấy giằng tay em ra và nói :

– Trông tôi giống người mù lắm hay sao mà cần anh phải lôi đi?

– Nếu cô không hứng thú thì về đi. – em cười nhạt.

Mái tóc của cô ấy xòa xuống ngang tầm mắt, với ánh nhìn hình viên đạn tay cô hất ngược mái tóc rồi nói :

– Anh nghĩ anh là ai chứ?

– Tôi nghĩ tôi là một đứa con trai không có hứng thú với con gái. Nhất là với loại như cô.

– Vậy anh tưởng anh có gì để người ta hứng thú sao??

– Tiếc quá. Vậy mà cũng thuộc phần đa số cho rằng tôi thú vị. Hôm nay tôi rảnh, nếu tiện tôi sẽ dẫn cô đi công viên vui chơi..

Bỗng, cô ấy phì cười. Hình như là cười câu nói của em,nhưng nụ cười ấy tạo cho em cảm giác rất gần gũi, cũng rất quen thuộc.. Thế là tụi em quyết định đi công viên vui chơi thật, em chỉ thoáng nghĩ đó là một câu nói đùa mà thôi.

– Cẩm Dương à ! – tên của cô ấy, em bỗng gọi một cách vô thức.

Dương đang nhâm nhi cây kem của mình, nghe em gọi tên cô ấy ngạc nhiên nhìn em :

– Gì cơ?

– À, không có gì. Quả thật, em rất giống với một người mà anh từng biết..

– Là ai? – Dương ngơ ngác nhìn em

Em lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm kia mà cười một cách khó hiểu..

Tà chiều, ánh nắng đang lúp ló rồi dần dần thưa bớt với những cơn gió thoang thoảng dễ chịu thơm mùi hoa sữa. Em và Dương cùng nhau đi bộ, cứ qua mỗi hàng cây hoa sữa là cô ấy lại bịt mũi. Cô ấy bảo, mùi hoa sữa tuy thơm nhưng rất nồng, ngửi nhiều đầu cô ấy choáng không tài nào ngửi thêm được nữa. Em phì cười, rồi đưa tay mình nắm lấy tay cô ấy. Cảm giác ấy lại quay về bên em, em thấy máu đang dồn ở khuôn mặt em, và các mạch máu đang chạy nhanh dần nhanh dần.. Tim em đập rất nhanh, rất mạnh. Cảm giác ấy, đã hơn năm năm rồi..

__

Dần dà, chúng em trở nên thân hơn. Gắn bó hơn và gần gũi hơn. Em đã rất sợ, nếu anh biết em như thế này, anh chắc sẽ giận em nhiều lắm. Vì em hứa là sẽ đợi anh, đợi anh quay về rồi chúng ta sẽ ở bên nhau. Nhưng, em không thể lừa dối cảm xúc của mình hơn nữa. Em yêu cô ấy mất rồi.. Em không thể dối với lòng rằng, em không yêu cô ấy hay cô ấy không quan trọng bằng anh. Không thể anh ạ. Thế là, cuộc đời của em bỗng dưng lại có một người khác xuất hiện. Thế là, chuyến tàu của em cũng có một hàng khách đặt chân lên..

Thế rồi, chúng em yêu nhau. Như bao cặp đôi khác, chúng em hạnh phúc trong tay nhau dạo phố vào mỗi buổi tối. Ôm ấp nhau vào ngày chủ nhật đẹp trời để xem những bộ phim hay.. Khi yêu, em mới biết, Dương là một cô gái rất táo bạo. Em có thể làm tình với cô ấy bất cứ lúc nào nếu em sẵn sàng. Nhưng, em lại không thể. Em sợ.. Em sợ lắm anh ạ.

– Tại sao chúng ta không làm tình với nhau? – Dương khỏa thân ngồi trên ghế sofa, để lộ đôi mắt ướt mi..

Em ngồi dậy, thở dài thườn thượt rồi tự tay châm cho mình một điếu thuốc, nhã làn khói đầu tiên rồi nhìn Dương :

– Anh xin lỗi. Nhưng khi nào cưới nhau, chúng ta hãy làm việc đó.

 – Em không hiểu..

– Gì? Gì cơ?

– Em không hiểu, em không hấp dẫn ở chỗ nào. Chẳng lẽ anh không có một ham muốn với em dù chỉ một chút hay sao? – Dương bắt đầu nổi giận, ánh mắt đỏ rực và không ngừng dao động ở tâm ngươi.

– Đi ngủ đi em. Khuya rồi..!

Cẩm Dương bất lực, ôm đồ chạy ra khỏi phòng em. Câu chuyện là thế đấy..

Vài tuần sau, Dương tìm đến gặp em và nói :

– Em nghĩ anh cần gặp bác sĩ tâm lý.

– Anh chẳng bị gì cả. – em khẳng định

– Em lại nghĩ có. Hay, anh là gay sao?

– Ừ.

Trong lòng em bỗng dấy lên một tràn cảm xúc hỗn độn và lẫn lộn không thể phân biệt được. Cồn cào nỗi nhớ anh và lo sợ nỗi mất đi Cẩm Dương. Khi nghe câu nói của em, Dương đã chết lặng. Phòng của em bây giờ được bao bộc bởi một không gian ảm đạm và ngộp ngạt. Dương vẫn không lên tiếng và em buộc mình phải phá vỡ bầu không khí ấy :

– Nếu anh là gay, thì sao?

– …

 – Anh là gay. Và anh đang chờ đợi người yêu của anh quay về. Như thế thì sao??

– Chẳng sao cả. – Dương nói.

– …

Em bỗng im bặt không biết nói gì nữa. Thế rồi, Dương bỏ ra khỏi phòng em và đi ra khỏi nhà em. Cái bóng dáng liu xiu muốn ngất xỉu của cô ấy làm tim em đau quặn. Sự thật này, đằng nào thì cũng sẽ bị phanh phui mà thôi..

Dần dần, Dương không đến nhà em chơi nữa. Nỗi nhớ cô ấy bắt đầu hiện rõ rệt. Em gọi cho cô ấy nhưng máy lại không liên lạc được. Em đã cuống cuồng đi khắp mọi nơi để tìm cô ấy, từ chỗ bạn bè đến chỗ làm thêm. Kết quả chỉ bằng một con số không tròn trĩnh. Chưa bao giờ em thấy bất lực như lúc này.. Chính lúc này đây, cảm giác xưa lại quay về. Người con gái vì em mà bỏ tính mạng năm năm trước, cảm giác đau đớn khi ôm chầm lấy xác của người con gái em yêu nhất mà bất lực không thể cứu vãn được cô ấy. Chính là cảm giác này… Em cảm giác, em là thằng con trai đê tiện, khốn nạn nhất trên đời. Khi mà người em yêu hết mực, bây giờ như đang đầu thai để bắt đầu với em thì em lại nhẫn tâm gạt bỏ đi. Như một món đồ chơi đã cũ, đến khi mất rồi lúc cần cũng chẳng biết tìm ở đâu ra.

Bất lực nhìn Dương rời xa khỏi em, em lại đau đớn nhớ đến Tú. Người con gái em yêu vì em mà bỏ mạng ấy. Và một lần nữa, em để mặc sai lầm này diễn ra theo bi kịch của năm năm về trước. Quả thật, em không đủ can đảm để tự giết chết mình nữa. Chỉ biết tự trách mà thôi..

Vài tháng sau, Dương trở về. Em bệnh nằm liệt giường cả tháng trời thì vào mỗi buổi sáng chủ nhật, cô ấy xuất hiện ở cửa phòng em. Như một thiên thần vậy, cô lại thì thầm nói với em :

– Em yêu anh, dù anh là gay hay là gì thì em vẫn yêu anh..!

Hà nội đầy nắng. Tháng 6, 2012

– goiyeu.net –

 

2 Replies to “Em yêu anh, dù anh là gay hay là gì thì em vẫn yêu anh”

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *