Người tìnhĐỏng Đảnh

Nàng áp mặt vào khuôn ngực vạm vỡ của người đàn ông, nói khẽ khàng qua hơi thở. Anh thở dài, đưa bàn tay hơi ram ráp vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh, khẽ nâng cằm nàng lên và đặt lên đôi mắt như đang van lơn của nàng một nụ hôn. Nàng thất vọng, buông lơi vòng tay để anh rời khỏi chiếc giường ấm. Anh mặc quần áo vội vàng như sợ hãi ai đó thấy mình làm một việc xấu xa, quay lưng bước đi vội vã như chạy trốn, nàng nhào ra khỏi giường gọi anh nhưng không kịp, anh đã chạm vào chốt cửa.

Cánh cửa tung, anh biến mất trong ánh sáng chói lòa, ở bên ngoài hiện ra hình ảnh một người đàn ông trung niên nhợt nhạt và say mèm, miệng ông ta lầm bầm những gì không rõ. Nàng thấy một ngôi nhà ngói ba gian cũ kỹ, một khoảng sân rêu mốc, gã đàn ông nhào đến sào phơi quần áo, ném những chiếc áo tung khắp sân và gào thét:
– Rặt một lũ vịt giời vô tích sự!

Nơi góc nhà, 4 mẹ con ôm chặt lấy nhau run rẩy, cố nén lại những tiếng nấc nghẹn ngào. Từng mảnh ký ức tuổi thơ ùa về, rất thực, nàng bịt chặt tai mà đám âm thanh hỗn độn kia vẫn tràn vào, nước mắt bỏng rát nơi gò má.

Nàng choàng tỉnh giữa cơn mê, gối và một mảng tóc ướt sũng. Nàng vào nhà tắm, xả nước, chiếc váy mỏng thấm nước dính bệt vào cơ thể, từng thớ thịt co lại vì lạnh, nhịp tim hỗn loạn của nàng đều dần. Nàng ngửa mặt lên đón lấy dòng nước lạnh buốt cố làm nguội đi cái đầu đang nóng hầm hập.

Tắm xong, thả mình xuống giường, nàng cố tìm lại giấc ngủ nhưng không thể, nhấc điện thoại lên xem, đã gần ba giờ sáng. Nàng ngồi dậy, quờ quạng tìm bao thuốc và bật lửa, làn khói mỏng lan tỏa trong không gian chật hẹp. Nàng bật khóc, lũ ký ức chết tiệt lại ùa về như những thước phim quay chậm.

Hơn nửa năm rồi không về nhà, dù nhà nàng chỉ cách Hà Nội có vẻn vẹn hai giờ ngồi ô tô nhưng nàng sợ phải đi qua cổng làng, qua bao nhiêu ánh mắt soi mói của những người đàn bà nông thôn mà miệng lưỡi sắc hơn cả lưỡi dao. Sợ thấy cảnh bố mẹ tất bật ngoài vườn với những mớ rau, những củ khoai củ sắn cằn cỗi, thấy hai chị sồ sề bận bịu với đám con trứng gà, trứng vịt. Sợ cái tiếng mẹ thở dài vì đứa con gái muộn chồng.

Từng một thời nàng thuộc về nơi ấy, mẹ nàng, chị nàng đã hy sinh biết bao mồ hôi, nước mắt và cả lòng ham học, bằng lòng làm văn thư xã, làm cô giữ trẻ trường làng để nhường cho nàng một cơ hội đổi đời. Con nhà nông mà nàng chưa một lần phải đặt tay vào bó mạ, làm bạn với nàng là bút sách, là những tấm giấy khen dán kín một bức tường. Vậy mà bây giờ, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn cuộc sống của những người thương yêu, chăm chút cho nàng mòn mỏi dần đi trên mảnh đất cằn cỗi ấy, rồi chạy mướt mồ hôi để bám trụ lại đất Hà Thành, nàng giống như một con kiến thợ miệt mài giữa tổ kiến khổng lồ.

Thêm một điếu thuốc cháy đỏ, nàng rít một hơi thật sâu, dựa lưng vào tường nhả ra từng vòng khói tròn trắng xóa. Nàng hút thuốc đã bao lâu rồi nhỉ? 5 năm, từ khi anh bước chân ra khỏi cuộc đời nàng.

Nàng quen anh khi là sinh viên năm cuối, làm partime cho một tiệm Bakery nổi tiếng trên đường Láng Hạ. Anh hay đưa con gái bé bỏng đến mua bánh kem, anh thường bế con trên tay, nói đùa với cô bé những câu ngộ nghĩnh khiến bao lần nàng tự hỏi sao người thành phố lại yêu con gái như thế, từ khi biết nhớ, nàng chưa một lần được bố ôm trong tay chứ chưa nói đến xa xỉ như một cái thơm.

Ở tiệm bánh mọi người gọi nàng là Choux, do một lần, từ khi mới đến làm ở đây, lúc đóng cửa tiệm nàng đã ăn hết cả một giỏ bánh Choux cream vì tiếc không nỡ đổ đi. Bố con anh và những khách quen khác cũng gọi nàng bằng cái tên ấy.

Và rồi tình cờ khi tốt nghiệp, nàng lại được nhận vào làm ở công ty của anh. Nàng ở phòng kế toán còn anh là trưởng phòng thiết kế. Từ ngày đầu anh đã gọi nàng là Choux để rồi cái tên đó theo nàng đến tận bây giờ. Giờ nghỉ trưa nàng thường được nghe các chị cùng phòng ca tụng anh là “ông sao” của công ty, những bản thiết kế của anh luôn được đối tác đánh giá cao, hơn nữa anh còn rất ga-lăng, mỗi lần 20/10, mùng 8/3 đều mời các chị em phụ nữ một chầu kem hoặc chè xả láng. Hình ảnh anh hằn sâu vào lòng nàng như thế và chẳng biết từ bao giờ, họ yêu nhau…

Những người đàn bà sống kiềm chế cảm xúc thường rất mãnh liệt khi yêu. Nàng yêu anh rất ngây thơ và thành thật, bỏ ngoài tai tất cả những khuyên ngăn, nàng coi anh như ánh sáng, như hơi ấm của cuộc đời nàng, nàng hiến dâng không một gợn mưu toan. Còn anh, anh yêu nàng với tình yêu xen lẫn chút cảm thương cho cô bé chập chững giữa đời. Nhưng anh có một chiếc nhẫn nhỏ xinh mà cứng hơn cả xiềng xích ở ngón tay áp út, thế nên người ta gọi họ là người tình của nhau.

Người đàn ông đến với nàng vội vã như cơn mưa rào cuối hạ, dồn dập, cháy bỏng, cuồng nhiệt nhưng lại biến mất nhanh như chưa từng đến bao giờ. Nhưng với nàng thế là đủ, nàng sẵn sàng nằm dài xem TV trong những ngày lễ Tết, đi phía sau anh trước những nơi công cộng, nàng chỉ lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của anh. Nàng yêu anh, yêu mùi thuốc lá tỏa ra từ thân thể anh. Người đàn ông nàng yêu nghiện thuốc lá nặng, anh thường vuốt ve mái tóc dài đen bóng của nàng mà nói: “Không có thuốc thì anh không vẽ được, thế nên riêng anh được đặc cách hút thuốc trong phòng làm việc, nhiều khi khói mù mịt như sương như mây, may mà phòng rặt một lũ đực!”. Nàng chưa một lần bắt anh cai thuốc dù nhiều lần cổ họng nàng ran rát vì ngửi hơi thuốc quá nhiều, nàng coi đó là hương vị của anh.

Nàng từ chối nhận những món quà đắt giá từ anh. Nàng sợ nếu nhận nó, lòng tự tôn của nàng sẽ bị bào mòn đi mất, vậy nên anh thường mua sắm thêm những đồ gia dụng cho căn phòng trọ nhỏ bé của nàng, bàn, tủ, TV, tủ lạnh… khiến nàng cảm thấy đó là tổ ấm của nàng. Nàng mãn nguyện với tất cả những gì nàng đang có, duy chỉ một điều, đó là nàng thường khó ngủ về đêm, lúc ấy căn phòng nhỏ trở nên lạnh lẽo, nàng thường phải tự ôm chặt lấy bờ vai gầy guộc của mình. Biết bao nhiêu lần nàng cầu xin anh ở lại, ban cho nàng một giấc ngủ ngon khi được gối đầu lên vai anh nhưng chưa một lần anh đồng ý.

Nàng gom góp suốt 9 tháng, lặn lội lên phố Hàng Cót mua tặng anh chiếc bật lửa Dupont chỉ vì một lần anh nói anh mê mệt tiếng “pong” khi mở nắp của Dupont, có thể nghịch nó cả ngày mà không chán, thế là nàng đã lần mò những thông tin về nó để tặng anh một sự bất ngờ. Nàng nhờ ông chủ quán bật lửa già khắc giúp nàng dòng chữ “U r the master of my heart” rất nhỏ dưới đáy bật lửa, phải quan sát rất kỹ mới có thể phát hiện ra.

Kỷ niệm một năm ngày họ yêu nhau, nàng gói bật lửa trong chiếc hộp thật đẹp cất trong túi xách. Nhưng thứ đi mượn vốn dĩ không thuộc về mình, khi anh nắm tay nàng ríu rít trò chuyện hướng về tổ ấm thì người chủ nhân đích thực của cuộc đời anh đã đứng đó tự bao giờ. Chị đẹp, nét đẹp thanh lịch, quý phái của một người đàn bà quyền quý và tri thức, vầng trán cao, đôi lông mày thanh mảnh, làn da trắng mịn màng khiến nàng bỗng thấy tủi phận. Chị nhìn xoáy vào mắt nàng bằng đôi mắt trống rỗng đến ớn lạnh, nàng sợ hãi quay sang nhìn anh cầu cứu. Người đàn ông đờ ra như một pho tượng sống, bờ môi run rẩy bạc phếch. Nàng bất lực, nhắm mắt đón chờ một cái tát.

Nhưng không, người đàn bà ấy bỏ đi để lại một tiếng cười khô khốc, người đàn ông nàng hằng yêu thương giật phắt tay ra khỏi bàn tay nhỏ bé của nàng, vùng chạy theo chủ nhân đích thực của trái tim anh. Nàng đứng đó, trái tim nhỏ bé của nàng nát vụn dưới những bước chạy của anh. Nàng không khóc, chết lặng trước những cái nhìn buốt giá của những người xung quanh.

Đêm đó, nàng cắt bỏ mớ tóc dài óng ả, mái tóc anh thường vuốt ve, âu yếm và ca tụng nó khác hẳn với những mái tóc ngắn ngủn, xanh xanh, đỏ đỏ của những cô gái Hà Thành. Từng lọn, từng lọn tóc rơi xuống nền nhà quện cùng máu đỏ, lưỡi kéo cứa nát bàn tay nhỏ bé của nàng. Nàng xếp quần áo vào chiếc hòm gỗ cũ kỹ vốn của bố nàng ngày còn là bộ đội, chiếc hòm chứa đựng cả gia tài hồi đại học của nàng, ngẩng cao đầu bước qua cánh cửa gỗ cong vênh. Nàng trả anh về với cuộc sống thường ngày, bỏ lại yêu thương, bỏ lại những ký ức màu hồng. Nàng giữ chiếc bật lửa lại cho mình như một lời nhắc nhở về trái tim tan nát.

Nàng hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc đời anh nhưng không có anh, tâm hồn nàng bị lạnh, có nhiều đêm nàng thức trắng trong căn nhà trọ chật chôi, một mình chơi với chiếc Dupont, tiếng “pong” lập đi lập lại khô khốc vang vọng khắp căn phòng, nàng tìm đến thuốc như tìm kiếm một tấm chăn mỏng giữ ấm cho tâm hồn nàng.

Và như thế tháng năm cứ trôi đi với những công việc mới, những người đàn ông mới, những cuộc tình mới nhưng chẳng ai ghép lại được cho nàng một trái tim lành lặn. Người ta nói nàng hư hỏng cũng được, lẳng lơ cũng chẳng sao, da mặt nàng đã đủ dày để tỉnh bơ trước tất cả. Đã lâu rồi nàng chẳng nhớ nổi những giấc mơ đêm vì những giấc ngủ thường ngập trong men rượu. Chẳng hiểu sao đêm nay những ký ức cất trong góc khuất trái tim chợt sống dậy, nhắc nhở nàng về một trái tim nhức nhối.

6h sáng, nàng xếp quần áo vào chiếc túi du lịch nhỏ, lục lọi mấy thứ có thể làm quà. 7h sáng nàng gọi cho chị bạn bên nhân sự báo nghỉ vài ngày đi khám bệnh, gọi một chiếc taxi ra bến xe. Nàng muốn về nhà, nàng thèm được ngửi hương của cánh đồng, mùi buồn non ngai ngái trên áo mẹ, thèm nghe những câu chuyện ngộ nghĩnh của lũ cháu ngây thơ, thèm gạt bỏ lớp son phấn trên gương mặt, những váy áo điệu đà để chui vào bếp giúp mẹ nấu cơm, nhớ cả cái giọng thuốc lào khàn khàn của bố: “Công việc trên Hà Nội có thuận lợi không?”. Nàng bỗng thấy khóe mắt cay cay và chợt nhận ra lâu lắm rồi mình không khóc như đêm qua.

Anh lái taxi mở đài FM, nghe cô biên tập viên nói hôm nay là thứ 6, nàng chợt bâng khuâng, thứ 6… Chẳng biết ở góc quán café quen, cậu bé ấy đợi có lâu không?

Em buộc mình đặt nỗi nhớ không tên
Khi hai ta một mình đối mặt
Nỗi buồn anh. Thật! Hơn em, dày đặc
Nên lâu rồi im bặt, phải vậy không?

Em, chiếc ga nhỏ chẳng gánh bão giông
Chỉ e ngại phải nén lòng khi tàu đi khỏi
Để lại phía sau màu đen của khói
Tiếng rền còi như nói ‘phải xa thôi’…

– goiyeu.net –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *