Mẹ tôi không thích anh ấy. Mẹ nói anh ấy không có tương lai. Tôi cười, “Là con đây mẹ!”. Tôi là tương lai của anh ấy, cũng như anh ấy là tương lai của tôi. Mẹ tôi tuy không hiểu tình yêu của chúng tôi nhưng mẹ hiểu tôi, vậy nên mẹ tôn trọng.
Chúng tôi ít khi nói về tương lai, những điều xa xôi dễ khiến mình mệt mỏi. Chi bằng sống trọn vẹn hôm nay.
Một trong hiếm hoi những lần chúng tôi nói về tương lai, anh ấy hỏi tôi có muốn cùng anh ấy đi đến cùng trời cuối đất? Tôi gật đầu. Anh ấy hứa cho dù khó khăn cũng sẽ không buông tay tôi. Tôi tin anh ấy không hứa suông, nhưng mỉm cười, tôi từ chối. Nếu khó khăn cho anh ấy thì không nhất định phải đưa tôi theo cùng, chỉ cần anh ấy không để tôi đơn độc, tôi có thể chờ, bao lâu cũng được. Bàn tay nắm chặt có thể giữ cho thể xác chúng tôi bên nhau, nhưng cuộc đời này chúng tôi gắn chặt với nhau bởi những thứ vô hình mạnh mẽ khác.
Anh ấy thích nằm trên ghế sofa cạnh cửa sổ vào những trưa mùa đông và thường ngủ quên lúc nào không hay. Tôi lén bấm máy, tiếng ảnh chạy ra đánh thức anh ấy. Anh ấy cười, với tay kéo tôi vào lòng. Chiếc ghế sofa vừa đủ hẹp cho hai người ôm nhau. Trên nền nhà là tấm ảnh tôi vừa chụp. Chàng trai trong ảnh khép hờ đôi hàng mi đen nhánh, cái miệng nhỏ nhếch khẽ. Ánh nắng yếu ớt đùa nghịch trên gương mặt say ngủ của anh ấy… Thứ ánh sáng mỹ lệ nhất trong đời tôi.
Căn hộ của chúng tôi không to nhưng rộng rãi, vì đồ dùng bên trong chẳng có gì. Chỉ một chiếc giường nhỏ, ghế sofa nhỏ, tủ quần áo nhỏ và kệ sách nhỏ cho hai người. Duy chỉ có một thứ rất lớn, đủ cho cả bầu trời, đó là cửa sổ. Chúng tôi có một cửa số lớn, nên chúng tôi có cả bầu trời. Tôi có một anh ấy, nên tôi có cả cuộc đời. Anh ấy có một tôi, nên đơn giản là có trọn vẹn một con người.
– goiyeu.net –
Một túp liều tranh hai quả tim vàng, mình cũng muốn có được một cuộc sông như vậy :)