Tuyết Trinh
Cuối cùng, anh cũng được có thể có được nick Y!M và số điện thoại của cô. Trong những lần trò chuyện trên mạng, anh hầu hết thấy mình bối rối và ngượng ngùng. Mặc dù đối diện với anh bấy giờ không phải là cô mà là màn hình máy tính. Nhưng thú thật, với anh thì điều đó chẳng khác nhau là mấy, vì anh còn thấy đỏ mặt nữa cơ.
Nhưng cô quá ư điềm tĩnh. Cô biết nên nói gì và không nên nói gì. Cô cũng khéo léo từ chối những lời mời đi chơi của anh. Anh không nghĩ mình sỗ sàng nhưng cũng đôi lần phải e ngại vì tiến độ của mình. Vốn dĩ anh không phải là người nôn nóng, nhưng căn bản là anh luôn có cảm giác đã tìm thấy một người thích hợp. Anh sợ mình vụt tay làm bay mất cơ hội tìm kiếm. Thế nên anh có đôi chút sốt ruột, mặc dù vẻ sốt ruột cũng đem lại cho anh đôi chút sự phức tạp. Anh sợ nhất nếu cô ấy nghĩ anh là một kẻ lăng nhăng và cưa gái cho có thành tích. Bỗng nhiên anh tá hỏa, nhấc điện thoại để gọi ngay cho cô.
“Anh không phải là người con trai dễ dãi đâu. Thật đấy!”
“Em đâu có nói anh là người con trai dễ dãi.”
“Ờ. Nhưng hẳn là em có nghĩ vậy. Vì … em luôn từ chối những lời mời của anh”
“Không hề. Em không nhận lời vì không thể nhận lời. Hai chuyện chẳng liên quan gì đến nhau đâu.”
“Ừ. Được rồi. Nhưng mà này, anh muốn nhắc lại lần nữa. Anh không phải là người con trai dễ dãi đâu đấy! Ngược lại, anh còn là người rất kiên định với tình cảm của mình.”
“Vâng. Vậy thì sao ạ?”
“Vậy thì… có nghĩa là, khi anh nói anh thích em… có nghĩa là… anh rất thích em!!!”
“…”
“Không. Đơn giản là… hãy tin những gì mà anh vừa nói. Vậy thôi!”
Phía sau dàn tigon màu hồng nhạt làm đỏm trong nắng mai, cô mủm mỉm cười khi đang nghe điện thoại. Cô hình dung ra khuôn mặt ngô ngố của anh, nụ cười khoe chiếc răng khểnh – méo xệch.
“Ơ. Em mặc kệ anh đấy nhé! Anh thích em là việc của anh. Em không liên quan gì đâu.”
“Ừ. Anh thích em. Vậy thôi. Em không quan tâm thì thôi, coi như chưa biết, chưa nghe gì đi. Để anh… thích thầm em vậy!”
“Vâng. Vậy thì cứ thích thầm em đi nhé! Nói khe khẽ thôi không hàng xóm nhà em nghe thấy mất. Thầm thì thôi… thầm thì thôi… thích thầm thôi đấy nhé!”
Cô không tin vào số phận. Cô càng không cho phép mình tin vào tình yêu ở cái nhìn đầu tiên. Bản thân cô thấy ấn tượng ban đầu chỉ là thứ kẹo ngọt có sắc màu hấp dẫn, liếm láp cho nhạt dần lớp vỏ đẹp đẽ bên ngoài dễ khiến người ta sock vì cảnh tượng bên trong không được như mong đợi.
Nhưng, chuyện gì thế này? Một anh chàng có chiếc răng khuyển duyên đến là duyên lại làm cô bật cười, má đỏ hồng lên như thể nắng đã nhuộn màu.
Cô nhởn nhơ hát cùng với nắng mới lên của một ngày, để kệ cho anh chàng kia một khoảng lặng với mối tương tư, “Thích thầm em thôi nhé!”. Anh chàng hẳn sẽ có cách giải quyết riêng của mình. Còn cô, đến khi nào có thể mở lòng với một ai đó, chắc chắn cũng sẽ gọi điện và tuyên bố dõng dạc như anh đã làm. Chỉ có điều, từ “anh” sẽ được thay bằng từ “em” và từ “thích” sẽ được thay bằng từ “yêu”.
– goiyeu.net –
Câu chuyện hay quá, nam chính giống bạn mình quá.
“Không. Đơn giản là… hãy tin những gì mà anh vừa nói. Vậy thôi!”