Trang Hạ
1. Phải lòng trai trẻ:
Một buổi tối rời thư viện yên ắng, tôi băng qua sân trường quay về khu ký túc xá dành cho giảng viên đại học. Tôi nhớ nguyên vẹn cảm giác nôn nao lúc dừng lại trước đám đông sinh viên sôi nổi hướng lên sân khấu chăng một rừng đèn giữa sân trường, tôi nhớ khúc nhạc chơi rộn rã giữa đám đông, tôi nhớ nét mặt say mê và hạnh phúc của cậu bé chơi ghi ta điện hát giữa ban nhạc sinh viên. Và tôi lẳng lặng đi tiếp, mặt đầy nước mắt, vì phát hiện ra mình đã ngay lập tức phải lòng cậu sinh viên của mình vào lúc đó, khi cậu chưa hát hết câu cuối cùng.
Tôi tin nếu tôi mới hai mươi, tôi sẽ đứng lại trong đêm đó, ngắm lâu hơn gương mặt làm tôi yêu thương bất chợt, mở cửa đời mình cho một lần yêu thương, dù được đáp hay không cũng vô cùng đẹp đẽ hạnh phúc. Bởi lúc đó hai mươi, ta có quyền theo đuổi, có quyền cởi lòng ra trước tình yêu.
Nhưng có phải tình yêu, sự phải lòng là đặc quyền của thanh xuân, và nó quá xa xỉ với những người phụ nữ đã quá ba mươi như tôi? Nếu lúc đó tôi dừng lại, hoà vào đám đông, ở lại với say mê đấy, cuộc đời tôi rồi sẽ ra sao?
2.Yêu người mình yêu:
Anh bạn thân – rất thân của tôi bi thảm hơn, anh dám yêu vượt tuổi tác, nhưng người thất tình lại là anh. Cô bạn gái lớn hơn anh mười sáu tuổi vào một ngày đẹp trời đã bỏ anh bạn tôi để đi lấy chồng ở tuổi ba mươi chín.
Bạn tôi học hết cấp ba, thi trượt đại học nên xin vào làm tại một hãng tàu trong thành phố, sau đó đi lính. Hết lính nghĩa vụ trở về, chàng trai hai mươi hai tuổi xin vào làm lái xe tại một hãng taxi trong thành phố. Chỉ vài tuần lễ, và bằng một vài câu tán tỉnh bâng quơ, không ngờ bạn tôi có người yêu, là một cô gái làm chung hãng, phụ trách tiếp nhận điện thoại, điều phối xe ca trực buổi tối.
Cô ấy gầy, nhỏ, ba mươi tám tuổi, đã một lần li hôn và chưa có con cái. Bạn tôi rất cao lớn và nặng gần gấp đôi cô ấy, tính chân thật hiền lành, lại chưa yêu lần nào. Rất nhanh chóng, chỉ sau vài ngày, cô ấy dọn đồ về sống cùng bạn tôi trong căn phòng trọ. Họ sống với nhau hơn một năm, cho tới khi cô ấy đi… lấy chồng!
Thì ra trong lúc người con trai sẵn sàng đón nhận tình yêu, không mấy so kè tuổi tác, thì chính phụ nữ lại là người rất khó chấp nhận cuộc tình “phi công trẻ lái máy bay bà già”. Người phụ nữ luôn canh cánh bên mình nỗi lo lắng đến từ năm tháng, hoặc có thể, người phụ nữ hơn tuổi tất đã nhiều trải nghiệm và mất mát. Họ thừa mẫn cảm để nhìn thấy giờ phút chia tay cuộc tình “lệch tuổi” đang đếm ngược, bắt đầu từ giây phút tỏ tình.
Bạn tôi, một người đàn ông cao lớn gần một mét tám lăm, vóc dáng dềnh dàng như một con gấu trẻ măng, gục đầu khóc lóc không làm lay chuyển được quyết định của người tình. Cô ấy từ chối lời cầu hôn của bạn tôi. Cô ấy nói, cô ấy đã ba mươi chín tuổi rồi, cuộc đời không dành nhiều cơ hội cho phụ nữ nữa, cô ấy phải đi lấy chồng, lấy một người “xứng đáng là chồng trong mắt xã hội”, tức là nhiều tuổi hơn cô ấy.
Trai trẻ thì chỉ có thể yêu, không thể cưới.
3. Không sợ lệch:
Tôi cho rằng cuộc đời một người đàn bà gọi là hoàn hảo nếu có được ba người đàn ông. Lúc đôi mươi yêu người đàn ông ba mươi, được yêu, được bảo bọc, được chiều, được khám phá cuộc sống. Lúc ba mươi tốt nhất là có được người con trai hai mươi. Đàn bà học lại cách theo đuổi, cách chinh phục, và cách hưởng thụ cuộc sống với tình yêu. Và khi đàn bà năm mươi, tốt nhất có được người đàn ông năm mươi, để cùng bầu bạn sớm chiều, đến đầu bạc răng long.
Tôi từng gặp một chàng trai, tốt nghiệp đại học Kinh tế xong đang làm nhân viên kinh doanh cho một hãng máy văn phòng. Người yêu của cậu thoạt nhìn tưởng là… bà chủ trọ của cậu. Họ hầu như không bao giờ dám công khai tình yêu cho bạn bè người quen biết. Nhưng thỉnh thoảng chở nhau đi ngoài phố, họ vẫn lén lút nắm tay nhau.
Nhưng một cuộc hôn nhân làm tôi cảm động nhất lại không phải là đám cưới của hoàng tử nước Anh lấy một cô con gái nhà thường dân nào, hoặc của một minh tinh Hollywood cưới một chàng trai vô danh v.v… Năm ngoái trong một cuộc gặp mặt, chúng tôi được làm quen một đôi vợ chồng Việt Nam – Đài Loan. Người vợ già hơn chồng, xấu xí hơn chồng, chị lại còn phải nhiều năm vượt qua mối mặc cảm và kỳ thị của chính người Đài Loan, để yêu một người con trai Việt Nam trẻ hơn nhiều tuổi, rồi theo chồng sang Việt Nam làm vợ, làm dâu.
Chị nói, tôi luôn may mắn vì được một người chồng trẻ yêu thương, giúp tôi, chỉ dẫn tôi từ những gì nhỏ nhặt nhất trong đời thường, cho tới những lúc mất cân bằng nhất trong cuộc sống tình cảm. Chúng tôi khác biệt nhau, “lệch nhau” trong mắt xã hội, chỉ có chung đúng một điểm, là cùng yêu nhau.
Đã yêu, tại sao phải hy sinh tình yêu để làm hài lòng thế gian?
– goiyeu.net –
nút Like không nhấn được nhỉ :)
yeap, đúng là có gì không ổn đang xảy ra :(
Hiện tại chỉ với bài viết này, vấn đề đang được xem lại. Tức thời thì Henry có thể dùng Google+ thay cho Like vậy. Rất xin lỗi vì sự bất tiện này :(
Nút Like nhấn được rồi :x
Đôi khi mình cũng phải lòng trai trẻ và cũng nhắc nhở bản thân trai trẻ thì chỉ có thể ngắm chứ không dám yêu, và càng không thể cưới. :))
nhức đầu kinh khủng nhỉ,tại sao cứ phải so đo ?
Cuộc sống này,mọi thứ đều có cho nó riêng một giới hạn nhất định,khi ta không vượt qua được điều gì đó dù đã cố gắng thì hãy tự an ủi đó là giới hạn.
Đã yêu, tại sao phải hy sinh tình yêu để làm hài lòng thế gian?