Nguyễn Tham Thiện Kế
1. Hai ngày chờ.
Không có cách gì đặt được phòng 1209.
Gã vạ vật ở khách sạn Blue Moon. Một lời giải đáp đợi trong mười năm chưa kết.
2. Tại sao Nàng muốn sở hữu bên trái khuôn mặt Gã. Đi. Nằm. Ngồi. Luôn luôn là bên trái Gã. Chẳng lẽ bên phải mặt Gã có điều gì không ổn. Sự mất cân đối số lượng mụn trứng cá, nốt ruồi và những xây xước vô tình…
Lừ đừ Gã tha vào tổ hợp kiến trúc hậu hiện đại cặn mồ hôi xe đò, máy bay giá rẻ của nghề báo tự do.
Nhác thấy Gã, lễ tân, hầu phòng nem nép lo va chạm cho những bình hoa, những bức tranh xếp gắn dọc hành lang. Đôi giày đi rừng mặc nhiên đóng dấu son bazan lên thảm, ly cốc mờ nhòa khi bàn tay Gã đụng tới.
Gã như giống bò rừng sắp tuyệt chủng ở Tây nguyên giữa nhóng nhánh đàn bà Chanel No5, đạo mạo đàn ông cravat lụa.
Mưa tháng năm sang mùa.
Phố núi rùng mình với thông.
Gã rùng mình với ly Gin pha tonic bỏ đá.
3. Dưới gốc thông bên trụ cổng khách sạn, thiếu phụ trong khuôn hình thiếu nữ đang đứng khóc.
– Này, sao lại đứng khóc ở đây?
Kiên nhẫn, Gã xốc balô, chờ đợi. Nàng – thiếu phụ đứng khóc tấm tức dưới mưa, hơn nữa cô ta lại đứng chắn lối Gã.
– Chẳng lẽ có điều luật quy định những nơi được phép khóc?
Nàng phản vệ. Nanh nọc, nhưng giọng Nàng như thứ ma túy ập vào Gã. Cơn choáng xâm chiếm não đồi rồi lan tỏa. Hình như bản năng Gã đã chờ đợi giọng nói này từ kiếp trước.
Gã nhận ra Nàng. Họ vừa bay cùng chuyến. 9a và 9b.
Cơn gió xoáy cao nguyên tốc ngược chiếc váy hoa diêm dúa như lột vỏ một củ hành, trong khi hai tay Nàng đang bận xách đồ, nách kẹp cuốn sách. Chiếc xilip đăng ten đỏ, hoa văn cành dương xỉ chói rực lên cùng chuỗi ô ồ của đám đông.
Gã – chính Gã đã vén túm vành váy vải lanh mềm nhẽo đó xuống, và cột quanh bắp chân Nàng bằng dây đeo máy ảnh. Gã còn kịp bỏ nhỏ trai lơ một câu: “Chân dài đến nách ấy nhỉ”. Sóng điện ở Gã lan truyền khiến khắp người Nàng nổi gai. Gai nổi bắt đầu từ chân.
Hiệp – sĩ – váy, Nàng thầm giễu. Mặc dù Nàng cần tỏ sự biết ơn. Nàng cứng đơ như cây nước đá. Cây nước đá tan chảy cùng mưa. Trước khi bỏ vào sảnh, Gã lột chiếc mũ vải đang đội úp lên đầu Nàng, ngán ngẩm.
– Hình như mưa tốt với cô hơn là gió.
Sao Gã có vẻ bất ổn thế nhỉ.
Gã sâu sắc hơn là phiền muộn. Cả thế giới chống lại Nàng, chỉ có Gã chịu ướt chìa cho Nàng chiếc mũ như chiếc lá sen. Cảm ơn. Có giọt nước mắt nhòa mưa.
4. Bữa ăn tự chọn buổi tối trên sân đá Blue Moon, liền con dốc thọc xuống bờ hồ.
Nàng đơn độc trong bóng hắt của cây dù vuông. Một chồi nấm sau mưa. Ngọn đèn dầu hắt sáng ven khuôn mặt. Chai vang trắng vơi cạn. Đồ nướng. Cá chình. Sò huyết. Đậu bắp. Vị trí chiếc bàn Nàng sở hữu nằm ở góc cao nhất của khu vườn…
Một ngày nát bét với Nàng. Cái váy tốc ngược phơi bày nội y trước bàn dân thiên hạ. Ba bốn khái niệm về văn hóa, dân tộc học đã bị Nàng thông dịch sai lệch, khiến hội nghị các nhà tài trợ phát triển ngơ ngác. Xấu hổ, Nàng chạy ra mưa.
Gã khật khưỡng từ chân dốc đi lên. Cái mũ vải vàng đất, hừ, Gã đã tử tế chụp lên đầu Nàng, hiện vẫn ở trong phòng Nàng. Nó đã được sấy khô. Nàng thấm giọng ngụm vang nhỏ.
Hình như chuyến đi này hễ Nàng gặp rắc rối là Gã xuất hiện. Chợn rợn, nhưng bản năng Nàng muốn tin tưởng vào Gã, cởi mở với Gã.
Gã mọc lù lù trước mặt. Câng câng cười nụ. Hình như Nàng đã vẫy tay mời, hay là Gã tự ngồi xuống. Vang được rót vào chính chiếc ly của Nàng.
Gã dùng tay điềm nhiên nhón thức ăn. Chiêu từng ngụm vang sành sỏi. Sờ cằm, cắn ria mép. Gã nói về cuốn sách Nàng kẹp nách. Về váy. Về nhạc chuông điện thoại. Về ôtô. Về hoa nhài. Và các trang mạng. Thì ra gu của Gã cũng bắt sóng được Nàng. Sự trùng hợp quan niệm khiến Nàng vã mồ hôi trán.
Thô thiển và tinh tế hòa trộn làm nên sự tinh quái nào đó ở Gã mà Nàng không hi vọng nắm bắt.
Quan sát Gã hồi lâu, Nàng bỗng rụt rè lên tiếng:
– Nếu anh không thấy phiền thì đổi chỗ cho tôi nhé. Tôi thích ngồi bên trái của anh.
Thảo nào mặt trái Gã rát như lưỡi cạo quá tay. Giọng Nàng ấm, trầm nhưng lại gợi lên ở Gã liên tưởng đến sự cô đơn trống vắng của chiếc giường. Suýt nữa Gã đưa ra nhận xét về âm sắc giọng nói của Nàng.
– Vâng, tùy cô. Sao không là bên phải nhỉ?
– Sao không thể bên trái?
Với loại phụ nữ trả lời bằng câu hỏi là chúa thích ngược đời.
Cười. Tiếng cười có vị khói thông, có ánh trăng nhạt nước mưa, có cái lạnh dịu êm của cao nguyên đổ dốc. Và sự căng thẳng rạn vỡ nào đó. Thêm một chai vang trắng.
Gã xin phép hút thuốc. Nàng đờ đẫn gật đầu, nhìn quanh tìm giấy lau. Bàn tay Nàng thấm những tương ớt, hải sản. Hết giấy, Gã đã chậm rãi như một nghi lễ nâng bàn tay Nàng lên, thận trọng mút từng ngón tay một.
Tàn tiệc, người ta thấy Gã dìu Nàng lên tầng bằng cầu thang thoát hiểm.
5. Vậy đã mười năm. Mười năm, giằng co, níu kéo, bám đuổi sự kiện diễn ra trong một ngày một đêm như một cái cớ đi tìm chính bản thân của mỗi người. Thực sự thì chẳng ai rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trong đêm Blue Moon.
Giã từ vai trò thông dịch viên. Nàng giờ là một MBA kinh tế quản lý dự án. Lời hứa với mình Nàng đã thực hiện.
Một mặc nhiên, Gã chưa bao giờ viết về những sự kiện có Nàng tham gia. Họ đã có không ít cơ hội gặp lại. Nhưng lạ lùng, đến phút cuối thì một trong hai người lại bị rắc rối nào đó níu kéo. Điện thoại, Internet là nơi họ gặp gỡ và trao đổi những phiền muộn, những tẻ nhạt.
6. Đêm của mười năm trước họ đã ở chung phòng. Phòng 1209.
Nàng thay đồ. Chiếc áo sơmi nam trùm kín cặp mông bánh mật cong vót. Chân trần Nàng loay hoay tiến lui. Gã say. Cơn say sinh lý đơn thuần, lý trí Gã vẫn đủ biết rằng mình đang nằm vật dưới sàn tiếp điện thoại nghe vợ cằn nhằn việc thằng con trai trốn học chơi game.
Tiếp đến là vụ giải thích với tòa soạn về một dữ kiện trong thiên phóng sự.
Tiếng nhạc số. Nàng online. Bàn phím lạch xạch, buồn buồn. Thiếp đi không rõ bao lâu, lúc Gã nhìn lên thấy miệng Nàng đầy bọt kem răng. Điện thoại. Nàng tì vai vào khung cửa à ơi nựng đứa con gái bốn tuổi. Xẵng giọng với chồng. Nàng trở lại phòng tắm.
Gã lần đến chiếc laptop thì bỗng dưng mất hết dữ liệu cần thiết. Gã bỗng nhặng xì ngầu, đổ vấy cho Nàng sự cố.
Điện thoại Gã lại giãy lên đành đạch. Văng tục. Chửi nhau. Ném chiếc điện thoại vào đống chăn. Gã hối hả giục Nàng rời buồng tắm để sử dụng bồn cầu. Nhẩn nha, Nàng tẩy trang ư a mấy mẩu rời tình ca tiếng Pháp.
Thót bụng Gã chờ.
Mươi phút sau Gã nằm vắt ngang giường ngáy nấc lên như bị bóp cổ.
Nàng tự tát vào má. Một thằng cha nát rượu, xấu chơi. Buông thả. Kem đánh răng bóp phía trên. Nước lênh loang nền phòng tắm. Lại còn xịt thử nước hoa của Nàng. Nhưng thôi, đây là nồi canh Nàng tự kiếm rau, tự nấu và thưởng thức. Gã là phần kết khó chịu nhất trong chuỗi sự cố công vụ.
Nhưng Gã… Gương mặt bên trái đang dằn vặt, ưu tư kia cũng thật tử tế. Sáng mai sẽ hay.
Hơn trăm trang tài liệu chờ Nàng đọc gấp. Nhưng tiếng ngáy của Gã rấm rứt như đọt tre tẩm mật ngoáy vào thính giác.
Quấn hai chiếc khăn tắm, trốn vào buồng tắm ngồi trên bồn cầu. Nàng thiếp đi với xấp tài liệu tung tóe.
Bỗng dưng Gã xông vào, giựt tập tài liệu, bế thốc Nàng ném lên giường. Và thẳng tay phát đen đét vào mông Nàng không thương tiếc. Gầm gừ, Gã gí ngón tay lên trán Nàng.
– Cô định tra tấn tôi bằng sự tự hành xác…
Nàng òa lên dấm dứt. Úp gối thấm nước mắt. Gã loay hoay hóa giải. Những xin lỗi. Những giải thích. Viện dẫn những con ma trong các ngôi nhà hoang phố núi. Kệ. Nước mắt Nàng vẫn không thôi rơi.
Chiếc thắt lưng vải, khóa đồng tức thì được Gã lôi khỏi chiếc quần vắt ngang thành ghế. Nó được chập đôi, vung lên von vót, tiếng kim loại lạnh tanh.
– Tôi nói cô hay. Nếu trong vòng hai phút nữa không nín thì chắc chắn đôi mông cô sẽ biết thế nào mùi vị dây lưng khóa đồng.
Lạ kỳ, Nàng im phắc. Nhưng Nàng đã cười và nhớ lại ngày con trẻ. Mềm mại trườn qua Gã.
Nàng muốn được nằm ở bên trái.
– Lại bên trái!
– Bên trái thì sao nào?
7. Rạng sáng, trở dậy pha hai cốc Cappuccino. Nàng véo tai Gã.
Khi Gã có thể rời chiếc giường king size ấm áp thì Cappuccino đã cóng lạnh như bàn tay qua đêm ngoài trời cao nguyên.
Bàn chải răng của Nàng vừa vặn trải đều thứ kem sâm nâu nâu khắp những sợi nhựa. Tấm gương trong phòng tắm có dòng chữ son môi “Love you – Người bên trái của em. Hẹn gặp lại sau 10 năm tại 1209. Nếu chúng ta còn sống…”.
8. Mười năm không là giấc mơ. Hai ngày chờ là sự thật.
Không đặt được phòng 1209 có chiếc giường king size và cho dù phút cuối Nàng chậm bay thì Gã cũng đã đến. Mang gương mặt bên trái của Gã về chốn cũ.
Rượu Gin bỗng dưng chua vị giấm. Gã dằn cốc rượu đi ra ngoài sảnh. Khi trở vào Gã trố mắt nhìn chiếc chìa khóa phòng 1209 chình ình dưới đáy cốc.
Bữa ăn tự chọn. Chiếc dù vuông. Hải sản và vang trắng. Gã ngồi đợi Nàng bên phải. Gã nhớ những ngón tay Nàng đẫm tương ớt và hải sản. Thôi, biết đâu mà đợi, Gã nâng ly.
Ai đó đã dìu Gã lên lối cầu thang thoát hiểm.
Nửa đêm chợt thức, Gã thấy Nàng đang nằm bên trái. Thổn thức, Nàng như vừa lau nước mắt. Nội dung những
messaging, những email đã hiện thực. Muốn quờ tay ôm choàng lấy Nàng nhưng cơ thể Gã như đã bị hút kiệt sinh lực.
Gã thầm thì “Chào em. Mười năm, nghĩ về em là một giấc mơ dài”.
Rã rời, Gã chìm vào giấc ngủ về sáng.
9. Trên taxi ra sân bay, Nàng viết sẵn một email.
“Em nhớ anh, hình dung lại gương mặt bên trái. Rất may mười năm trước em đã ngồi bên trái anh. Và đêm qua cũng vậy. Em đã nằm bên trái. Mặt bên trái của anh đẹp, rất đẹp. Nếu như phải nhìn anh trực diện rõ ràng cả hai bên thì em thấy anh rất xấu. Anh – trần trụi và thô lỗ lấn át những gì tốt đẹp ẩn khuất. Em đã dùng sức mạnh của cái xấu như là cái xấu bên phải khuôn mặt anh để giành được những gì đã có của bản thân hiện tại”.
Vết đào đường rộng hoác. Phanh gấp. Đập vào thành ghế trước, Nàng như tỉnh cơn mê. Nếu như tiếp tục câu chuyện thì Nàng sẽ phải nhớ cả nửa bên phải gương mặt ấy. Không, Nàng không thể tàn nhẫn với nửa gương mặt bên trái Gã, vốn từ lâu đã là niềm tin riêng của Nàng.
Loạng choạng vào phòng tắm, giây lát Gã trở ra kéo toang rèm cửa. Hàng thông ven hồ cô độc. Cái lạnh nhức nhưng dễ chịu. Dòng chữ son môi trên gương “Sáng nay khi soi gương anh hãy ngắm kỹ bên phải khuôn mặt mình nhé…”.
Gã phát hiện khuôn mặt mình hơi lệch. Mắt trái to hơn mắt phải. Che kín bên trái thì bên phải khuôn mặt Gã vụt trở nên lì lợm, mưu mô với con mắt nhỏ hẹp, mi như muốn sụp xuống.
Hình như Gã cũng nhận ra một điều gì. Nhưng Nàng bắt Gã phải đợi những mười năm chỉ để nói một điều đơn giản vậy thì có đáng không. Có phải là kỳ quặc không.
Mà thói tật ở bên phải khuôn mặt Gã thì trơn nhầy như một bãi nôn. Chẳng lẽ cứ phải nhìn trực diện ai đó để ghi nhớ và chấp nhận tất cả trên đó?
Như thế còn gì kinh khủng hơn.
Bàn tay Nàng vô tình chuyển động trên bàn phím. Delete.
Nhìn ra hồ phơi khói sương, Gã hình dung đến gương mặt Nàng và bỗng thấy nó có chi tiết của lá cây dương xỉ.
– goiyeu.net –