Trần Thu Trang
Lại một ngày không mưa, cơ quan nóng như một cái lò thiêu. Điều hoà hỏng từ một tuần nay rồi mà trong phòng có bao nhiêu anh đàn ông là ngần đấy anh khen trời mát mẻ, có lẽ chả cần sửa vì mùa đông sắp đến rồi. Vân ngồi góc phòng cười ruồi. Đã thế thì Vân mặc mini jupe cho mát một thể. Vân tóc tém, 27 tuổi, thông minh, sắc sảo, giỏi chuyên môn đến nỗi, thỉnh thoảng cô biến mất khỏi cơ quan một tuần mà chẳng ai dám thắc mắc. Cô chỉ để lại một mảnh giấy, ghi giản dị: “ Sếp. Em nghỉ một tuần đi bụi. Điện thoại sẽ tắt”. Một tuần sau Vân về, hớn hở như một củ khoai lang bụ bẫm, tóc tém rối bù, quần ngố mấp mé đầu gối, trông đáng yêu kinh khủng. Chẳng biết có phải vì thế mà mọi người yêu quý Vân, các anh đàn ông thì thầm thương trộm nhớ nhưng đành phải để đấy vì vợ con đề huề hết rồi.
Thế mà nhịp sống dễ chịu của Vân đang bị xáo trộn. Xáo trộn đúng vào chuỗi ngày oi nồng thiếu mưa này. Gần trưa, văn phòng nháo nhác vì sếp đến cùng một cậu chàng rất trẻ. Vân ngồi vắt chân, nghển cổ như một con chim mới ra ràng, chu môi mà ngắm người mới đến. Hơi béo, tóc bờm xờm dài ở một độ ngớ ngẩn, buộc túm thì hơi ngắn mà không buộc thì trông như thằng du côn, sao cái mũi lại nhỏ nhắn và thanh tú thế nhỉ, mũi đấy mà là của mình thì mình thành hoa khôi ở cái cơ quan này mất.
– Vân, nghe thấy gì không đấy? Anh đang giao việc cho em đây này mà đầu óc đi bụi ở tận đâu thế?
– Bụi bặm gì đâu anh ơi. Nóng thế này chỉ có ngồi điều hoà thôi, không làm ăn được gì.
– Chị có thể đi lên núi. Trên núi mùa này thường mưa.
Vân trợn mắt lên nhìn cậu chàng. Tự tin gớm nhỉ. Đôi mắt một mí vẫn nhìn thẳng. Được một lúc thì sếp dàn hoà.
– Thôi, vừa gặp đã ông chẳng bà chuộc thế này thì làm chung sao được. Vân, đây là Duy, mới về. Anh xếp làm chung một team với cô, cái dự án bắc sông Hồng hôm trước anh giao đấy. Hai chị em hỗ trợ nhau nhé.
Thêm một tuần nữa không có mưa. Vân vẫn mini jupe đều. Và cãi nhau ỏm tỏi với Duy khiến mọi người trong văn phòng phát sợ. Vân sợ nhất họp. Thế mà bây giờ sáng nào đến cơ quan, việc đầu tiên cũng là nhấc điện thoại, bấm số, giọng nhát gừng: “Lô a, đến họp ngay”. Duy nhẫn nại đến, ngồi bên cạnh, điềm tĩnh, giọng rất ôn hoà. Vân vắt chân, mặt cắm vào laptop, search Google xoành xoạch. Duy nói xong là y như rằng Vân cao giọng, lúc thì chê ý tưởng vớ vẩn, lúc thì gõ cồng cộc vào màn hình laptop bảo nhìn đi, làm gì cũng phải search thông tin cho chính xác rồi mới nói nhé. Một tuần liền như thế, ai trong phòng cũng nhìn Duy ái ngại. Tối về, Vân nằm ngác ngơ một lúc mới ngủ được vì nóng. Rồi chợp mắt đi được một tí là y như rằng mơ thấy Duy. Có hôm phóng xe Minsk tã như răng bà lão đến trước mặt Vân, nói cộc lốc: “Để em đưa chị đi lên núi”. Có hôm Duy hôn Vân rồi cười khẽ: “Môi chị trông trẻ con thật đấy, suốt ngày chu lên”. Ba, bốn giờ sáng Vân tỉnh dậy, hoảng hốt không hiểu tại sao mình lại mơ đến một cậu kém mình hai tuổi, vừa mới gặp được một tuần…
Mọi người chán chẳng thèm để ý đến chuyện họp hành của Vân hay ái ngại cho Duy nữa. Nên khi Vân dịu giọng dần với Duy và chuyển họp ra ngoài quán cà phê máy lạnh cho mát thì cũng chẳng ai thắc mắc. Tuần thứ ba, đến lượt Vân nói, Duy nghe. Vân nói như gặp một người bạn tri kỷ lâu ngày. Kể lể từ thói quen thích chịn mặt vào cửa sổ những đêm mưa đến thú vui tung chăn không thèm đắp vào mùa đông rồi tưởng tượng ra cảnh mình là một kẻ lang thang vô gia cư, đang co quắp trên một bậc thềm lạnh giá. Duy nghe hết, vẫn nhẫn nại như lúc họp hay làm việc, thỉnh thoảng chêm vào vài câu ngắn ngủi, đại loại “chị lãng mạn thật đấy” hoặc “chị thật là kỳ quặc”. Không ra khen, chẳng ra chê, nhưng Vân thích, cảm thấy chỉ thế là đủ.
Tối thứ năm của tuần thứ tư không mưa, cả phòng rủ nhau đi hát karaoke tránh nóng. Vân tự dưng như một đứa bé yếu đuối, không pha trò như mọi khi, ngồi nép vào một góc. Duy bận việc gì đó đến muộn, tới nơi thì đã hơn chín giờ tối, mọi người hát và nhảy nhót điên cuồng. Duy cầm mic, bỗng dưng Vân nghe thấy một giọng dịu dàng cất lên, những ca từ buồn bã âm thầm chảy len lỏi:
… Mưa âm thầm, buổi chiều thổn thức
Sẽ nhạt nhoà từ ngàn năm nữa, như em khóc hồn nhiên.
Nỗi muộn phiền ngày tàn hơi thở
Em thấy không, cõi đời vô vọng…
Một nỗi đau không tên chạy dọc cơ thể như điện giật, trôi bằng những nhánh thần kinh, trôi đến tận mười đầu ngón tay Vân, buốt kinh khủng. Một cơn nghẹn ngào ùa lên mắt. Vân hoang mang nghĩ, tại sao Duy lại ác thế? Tại sao lại đến? Tại sao lại làm mình khóc?
Sáng thứ sáu của tuần thứ tư không mưa, Vân tỉnh dậy sau một đêm khóc vùi thất vọng. Không gian yên ắng đến nỗi tin nhắn làm Vân thót cả tim. Là Duy. Lần đầu tiên sau ba tuần không mưa, Duy ngắn gọn: “Chiều nay em đưa chị lên núi nhé.” Cả một ngọn núi suy nghĩ trước sau đổ ập vào Vân. Duy thương hại mình, Duy biết chuyện, Duy 25 tuổi…
Cả hai im lặng suốt một quãng đường dài. Đường xóc. Vân cố ngồi sát xuống đuôi xe, không muốn để ngực mình chạm vào lưng Duy, tay cũng không ôm, cổ mỏi nhừ. Trăng mấp mé ven bóng tối, có lúc nhô ra sáng cả một vùng, có lúc chẳng thể nhìn thấy gì ngoài bóng đèn mờ mờ của xe máy. Vân quay cuồng với hàng trăm câu hỏi. Đi qua đêm với Duy, ngủ lại thế nào, hai phòng hay một phòng, sao lại bị động…? Chưa kịp trả lời được câu hỏi nào thì Duy đã bắt đầu vào quãng vượt dốc Tam Đảo. Đường dốc và mù đến nỗi, Vân nắm chặt lấy hai bên hông áo Duy y như hồi bé sợ bóng tối bám chịt vào áo bố. Mưa lâm thâm. Gió phố núi hung hăng bạt mặt làm Vân nhớ đến gió mùa đông bắc, nhớ những buổi chiều trở rét, Vân tóc tém quấn khăn vòng trong vòng ngoài, nhí nhố chun cái mũi đã lạnh đến mất cảm giác để hít mùi mùa đông. Vô thức, Vân tháo mũ bảo hiểm, thò mặt lên phía trước để chạm mưa. Thốt nhiên, từ cổ Duy, Vân ngửi thấy một mùi mát lạnh, thơm y như lúc đi dưới hàng cây sấu. Vân nghĩ, con đường này không nên có điểm cuối cùng, cứ đi mãi, đi mãi, đến lúc chết cũng được…
Rồi cũng đến Tam Đảo. Duy phóng thẳng xe máy đến tận sát rừng, ở đó có một khách sạn nhỏ rất xinh. Sau vài phút, Duy đã thuê được một phòng đôi, chẳng thấy lễ tân hỏi han gì, còn Vân như bị cấm khẩu, không nói một lời, lũn cũn theo Duy lên phòng. Duy bây giờ mới nói, giọng hơi mệt: “Chị cứ yên tâm, chị một giường, em một giường. Bọn em đi phượt trai gái chung phòng là chuyện bình thường. Chị nghỉ một tí cho đỡ mệt rồi tắm sau em nhé”.
Thế là sao? Không có rung động nào, chỉ đơn thuần là đi phượt xả stress. Mình lại tưởng tượng ra một tỉ thứ, bây giờ biết nói gì với nhau. Vân giận mình điên lên được rồi rũ ra trong một cơn hờn dỗi. Trong cơn hờn, Vân ngủ thiếp đi, nằm co ro như một đứa trẻ bị đánh. Đến lúc tỉnh dậy trời đã gần sáng, mưa giàn giụa ngoài cửa sổ, đều đặn như nhịp nấc nức nở của đứa bé vừa khóc xong. Duy ngồi bên cạnh ôm gối ngắm Vân bằng đôi mắt một mí tràn đầy yêu thương:
– Tôi ngồi ngắm Vân mấy tiếng rồi. Vân ngủ buồn cười lắm. Khóc nức nở, rồi lại bĩu môi. Vân mơ thấy gì mà khóc ghê thế?
Vân nghẹn lại không nói được gì, nước mắt ầng ậc tràn mi. Duy lấy ngón tay di di giọt nước mắt của Vân vòng tròn quanh mắt rồi lặng lẽ nằm xuống, ôm Vân rất chặt. Vân thấy môi Duy nóng hổi sau gáy mình và một cơn buồn ngủ dễ chịu tràn đến, cơn buồn ngủ lúc trời mưa.
Một tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên Duy đến, Vân mỏng manh, yếu đuối và dễ thương khác thường. Những buổi tối hiếm hoi lang thang đi dạo với nhau, Vân luôn đòi đi ra những phố xa xôi và đang xây dựng bụi mù, ít người lai vãng đến.
– Sao lại phải thế?
– Vì tôi muốn thế. Duy không sợ mọi người biết chuyện à?
– Vân trốn được đến bao giờ?
– Không biết. Nhưng tôi không đối diện nổi với thực tế là Duy mới 25 tuổi. Còn tôi, đã 27 tuổi rồi.
– Trời ơi, 27 tuổi mà như một đứa trẻ con. Em làm tôi bực phát điên lên. Em định đợi đến lúc hai tuổi chênh lệch ấy bị xoá sổ, em mới dám công khai rằng em yêu tôi phải không?
– Duy thì sao, có yêu tôi không?…
Câu hỏi của Vân rơi vào lặng im. Một đêm nằm ôm nhau có được coi là yêu không? Duy không nói thêm gì từ lúc ở Tam Đảo về, chỉ nhìn Vân dịu dàng và đi dạo với Vân vào buổi tối. Vân trằn trọc suốt, đêm nào cũng nhớ quay quắt buổi tối ở Tam Đảo, như một cuốn phim quay chậm ngọt ngào.
Tuần thứ sáu tiếp tục không mưa. Trời nắng rát mặt. Vân có việc phải đi ra phố, ngại đến nỗi lần đầu tiên trong đời, Vân dừng xe dọc đường, mua một cái khẩu trang che mặt. Hôm nay Duy không đến. Vân mon men định nhắn tin hỏi rồi lại thôi. Mọi chuyện cứ chủng chẳng, nửa nọ nửa kia, lúc thì Vân chắc như đinh đóng cột về tình cảm Duy dành cho mình, lúc lại hoang mang khóc ròng mấy đêm liền. Đang đi như trôi trên đường, Vân giật cả người khi nhìn thấy một bóng quen. Rõ ràng là Duy. Nhưng Duy không một mình. Cô gái ngồi sau tì hẳn cằm vào vai Duy, nói gì đó, cái eo nhỏ nhắn đến kỳ lạ trong chiếc áo màu rêu. Vân hơi sựng lại, tưởng mình sẽ phóng vụt xe lên mà căn vặn. Nhưng ý nghĩ đầu tiên đến rất nhanh, mình không có một chiếc áo màu rêu nào, trong tủ mình có tất cả các màu, trừ màu rêu.
Tối thứ bảy của tuần thứ sáu không mưa, đã ba ngày trôi qua kể từ khi nhìn thấy Duy trên đường. Duy xin nghỉ ba ngày không đến văn phòng. Vân xếp lịch để mỗi buổi có một người bạn đi ăn cùng. Sáng trưa chiều tối, bữa nào cũng vô vị và nhạt thếch giống nhau. Trong đầu Vân, lúc nào cũng chỉ có gió, mưa và sương mù Tam Đảo mịt mờ. Đúng lúc Vân mệt rũ, chán không nghĩ đến Duy nữa thì Duy nhắn tin.
– Vân giận tôi phải không? Ba hôm nay không gặp Vân, Vân cũng chẳng nhắn tin, sao thế?
– Tôi không biết Duy thích màu rêu.
im lặng. Không có thêm tin nhắn nào. Vân nghĩ thế là xong. Nước mắt chảy như một bà chửa nôn khan, nửa chừng là khô, không đủ thành dòng. Không nấc. Không sụt sịt.
12 giờ đêm, Duy gọi. Vân nghĩ một giây rồi từ chối cuộc gọi, điện thoại quăng vèo xuống cuối giường. Nhưng điện thoại rung liên tục, đến nỗi Vân tưởng giường mình là một cái giường massage. Tại sao Vân không tắt máy đi nhỉ? Nghĩ thế mà không dám làm, tay rón rén bấm phím nhận cuộc gọi, nén hơi thốt ra một câu yếu đuối:
– Duy còn muốn gì nữa?
– Muốn gặp Vân. Tôi đợi dưới cổng.
Xôn xao một chiếc váy tím. Rón rén đi xuống cầu thang. Nhớ ra lại rón rén đi lên, vớ lọ Romance của Raph Lauren xịt vào cổ tay. Bấn loạn một lúc thì cũng lén lút mở được cổng để chui ra với Duy. Chẳng nói chẳng rằng, Duy ôm chầm lấy Vân, chặt đến nỗi Vân chỉ kịp nghĩ cái váy tím sẽ nhàu mất. Rồi miết tay vào môi Vân, mắt một mí nheo lại, nhưng nhức một nỗi nhớ thương không thể tả nổi. Và hôn. Lần đầu tiên sau sáu tuần không mưa; sau một đêm dài nằm ôm nhau trên một chiếc giường khách sạn; sau những buổi tối đi dạo lang thang không đầu không cuối.
– Ước gì tóc Vân dài. Vân sẽ nằm xoã tóc, gối lên ngực Duy.
Vân vùi đầu vào ngực Duy thì thào, nghĩ là mình sẽ tha thứ hết. Duy ôm má Vân, mắt một mí nhìn sâu vào mắt, giọng vẫn điềm tĩnh như mọi khi:
– Đó là mối tình đầu tiên của tôi, yêu điên cuồng, yêu tuyệt vọng. Không cách nào ngăn cô ấy bỏ đi. Rồi cô ấy đột ngột quay lại, muốn tôi yêu như xưa. Ba ngày vừa qua, tôi nghĩ đến em và ở bên cô ấy. Bây giờ, tôi không biết phải nói gì. Nếu tôi nói tôi yêu cả hai, em có tin tôi không?
Đột nhiên Vân hụt hơi. Mọi thứ trôi vùn vụt. Đêm vắng, đường đèo dốc lâm thâm mưa, sương mù, môi Duy ấm áp sau gáy, và nụ hôn vừa rồi, đẩy Vân vào một không gian đặc quánh, dễ chịu đến rã rời.
– Mình làm một hợp đồng được không?
– Hợp đồng thế nào?
– Những ngày có mưa, Duy sẽ thuộc về Vân. Trọn vẹn. Những ngày không mưa, Duy về với cô ấy.
Mắt một mí nhìn Vân, nheo lại dò xét:
– Và hợp đồng kéo dài bao lâu?
– Đến bao giờ giông bão.
Vân ngủ dậy thấy mưa vùi, rền rĩ trôi trên mái nhà bằng mica trắng. Vân thắp nến để bên cạnh bồn tắm màu xanh, tự rót một ly champagne Martini, hì hục bê lọ hoa loa kèn lạc mùa đã nhạt mùi hương để ở cuối bồn tắm. Chỉ vài phút sau là Vân đã chìm vào một khối nước ấm trong veo mùi chanh, hương loa kèn rất nhạt, nến lại quá thơm, và Martini thì trôi qua cuống họng dịu dàng. Cuối cùng thì cũng đến một ngày mưa. Cuối cùng thì Vân cũng được ẩn mình trong cái không gian yêu thích, và chờ đợi chàng cao bồi cuối cùng.
– Duy, đến nhà Vân.
– Chiều được không, tôi đang kẹt mấy việc. Vân đợi tôi, và đừng chu môi lên hờn nữa nhé.
Không, Vân không hờn. Tại sao có thể hờn trong ngày hôm nay? Vân đi lại hân hoan trong nhà, chọn váy tím, rồi lại một bộ đồ ngủ tím, không, có lẽ không, Vân sẽ mặc váy ngủ, và đón Duy với chiếc khăn choàng hờ trên vai. Qua cơn hưng phấn, Vân chui vào chăn nằm thu lu, miên man nghĩ. Trong đời mình sẽ có bao nhiêu ngày mưa, và Duy, có ý định kể cho mình nghe điều gì xảy ra trong những ngày nắng? Vân tự làm khổ mình với một đống câu hỏi đã biết thừa lời giải đáp cho đến lúc Duy đến. Vân bỗng dưng trong suốt, không còn thắc mắc, váy ngủ quyến rũ một mùi hương nhạt.
– Vân, sao làm khổ tôi thế? Tôi có phải gỗ đá đâu?
– Duy ký hợp đồng rồi mà. Trọn vẹn. Trong những ngày mưa. Hay là Duy nghĩ lại?
– Đừng chu môi lên nữa, cũng đừng dằn vặt tôi bằng những câu hỏi. Tôi xin đấy.
Vân lao vào nhà tắm, nước mắt vã ra, chưa kịp định thần thì Duy đã ôm chặt từ phía sau, mắt một mí nhìn đắm đuối qua gương.
– Em cứ mong manh thế này thì tôi từ chối làm sao được?
– Ai khiến Duy từ chối? Hay Vân phải làm bản phụ lục hợp đồng cam kết không bắt đền Duy?
– Đừng nghĩ thế, khổ thân tôi, khổ thân em.
Nụ hôn bắt đầu từ gáy, mơn man sau vành tai, mọi giận hờn như bị nhốt chặt trong một cái chai thuỷ tinh rỗng, lăn đi trên sỏi đá. Đôi tay dịu dàng ve vuốt bờ ngực nhỏ. Váy ngủ trôi qua vai chậm rãi, chậm đến nỗi khi lớp lụa mát lạnh chưa kịp rơi xuống chân thì Vân đã nhắm nghiền mắt quay lại và giấu mặt vào ngực Duy. Duy bế Vân khoả thân đến giường, đặt Vân như đặt một báu vật rồi để nguyên quần áo, lặng lẽ nằm xuống ôm Vân.
– Xin lỗi em. Tôi chỉ là một thằng tham lam. Lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi thèm được hôn lên đôi môi em biết bao. Em làm tôi nhớ đến Trà Linh, nhưng không phải theo cách đau đớn mà cô ấy gây ra cho tôi. Em bất cần, trẻ con một cách nhố nhăng so với tuổi của em và đáng yêu quá, đến nỗi tôi không thể từ chối những ngày có mưa để được bên em. Nhưng tôi cũng yêu Trà Linh. Tôi là chàng nghệ sĩ Pygmalion và Linh là nàng Galatee mà tôi nhào nặn.
– Thì Duy vẫn có cả hai đấy thôi.
– Nhưng tôi không thể cùng ân ái với Trà Linh và em được. Tôi không đủ can đảm. Em có hiểu cho tôi không?
Vân cười dịu dàng như Đức Mẹ và nói “Không sao, mình sẽ chấm dứt hợp đồng ở đây” rồi Duy lặng lẽ về. Bóng Duy vừa khuất, Vân nghe thấy tim mình kêu yếu ớt. Tiếng kêu gần như có giá trị của nỗi khát thèm bị tuyệt chủng, biến mất vĩnh viễn, chấm hết vĩnh hằng. Trái tim bị nhốt chặt trong một tảng băng lặng ngắt, bên ngoài gầm gào, giông bão.
Sáng tiếp theo của tuần thứ tám. Trời vẫn mưa. Vân tóc tém, quần hộp đến cơ quan, để lại một mảnh giấy: “Sếp. Em nghỉ một tuần đi bụi như mọi khi. Điện thoại sẽ tắt”.
– goiyeu.net –