Nhà giả kim nói về sự khóc: “Nếu bạn phải khóc, hãy khóc giống như 1 đứa trẻ. Bạn đã từng là 1 đứa trẻ, và một trong những điều đầu tiên bạn học trong đời là khóc, bởi vì khóc là một phần của cuộc sống. Đừng bao giờ quên rằng bạn tự do, và vì vậy bộc lộ những tình cảm của mình không có gì đáng xấu hổ.
Tiếng khóc, tiếng nức nở tạo nên nhiều tiếng ồn như bạn mong muốn. Bởi vì đó là cách những đứa trẻ khóc, và chúng biết đó là cách nhanh nhất để làm cho trái tim chúng thanh thản. Bạn đã bao giờ để ý làm thế nào đứa trẻ ngưng khóc chưa? Chúng ngưng khóc vì có điều gì đó làm xao lãng chúng, có điều gì đó cuốn chúng vào một cuộc phiêu lưu mới.
Những đứa trẻ ngừng khóc rất nhanh.
Và bạn cũng sẽ làm được như vậy, chỉ khi bạn có thể khóc như những đứa trẻ.”
Bạn là 1 người con gái rắn rỏi, thường tự nghĩ rằng mình đầy cá tính, thường ép mình đương đầu với mọi khó khăn, và bạn không cho phép mình khóc vì như thế hình tượng người con gái cá tính mà bạn xây dựng trong mắt mọi người sẽ sụp đổ? Hay đơn giản hơn, bạn là một bạn nam, và cái dòng máu ‘nam tử hán’ không cho phép bạn khóc? Khi có 1 người nói ‘khóc không giải quyết được gì’, tôi biết rằng người đó đã quên mất cách khóc, cái cách những đứa trẻ đã giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Bạn đã bao giờ để ý ‘sự khóc’ của 1 đứa trẻ chưa, ban đầu nó thút thít, lảng ra 1 chỗ, và nếu không có ai dỗ dành, nó sẽ thút thít, lánh xa mọi người như thế mãi, có thể bỏ cả bữa ăn, giận dỗi suốt ngày. Còn nếu có người đến dỗ nó, nó sẽ oà lên khóc, khóc nức nở, càng dỗ càng khóc, khóc đến mặt đỏ gay, nước mũi dầm dề. Đó là cái khóc đích thực. Cái khóc giết buồn.
Thật buồn cười, người lớn, có ai còn khóc đến mặt mũi đỏ gay như thế. Nhưng những đứa trẻ đang lớn, hãy so sánh xem mình và những đứa trẻ chưa lớn giống nhau ở điểm nào. Có phải cái khóc bình thường của bạn là cái khóc thút thít, lảng xa đó không? Cái khóc sẽ vùi bạn vào vực thẳm nỗi buồn, và rồi dù có tự cứu vãn bằng những ‘đâu thể nuối tiếc hoài quá khứ’ hay ‘tìm việc khác để làm’ thì nỗi buồn vẫn ở đó.
Nói vậy để biết, đừng cười đứa trẻ khi càng dỗ càng khóc, chính bạn cũng thế, đang thút thít khóc, chỉ cần một bàn tay đặt lên vai, là bạn sẽ vỡ oà nức nở. Bạn sẽ hỏi làm thế nào để khóc. Hãy buồn, bạn sẽ khóc, hãy khóc khi có những đôi tay cảm thông đặt lên vai, bạn sẽ hết buồn.
Khóc thật khó, vì vậy đừng lãng phí những lần khóc của mình, bạn hãy suy nghĩ:
– Vấn đề có đáng buồn đến phải khóc không?
– Nếu mình khóc thì có ai cảm thông không? (người ta thương kẻ khóc vì thất tình, nhưng không ưa nổi kẻ vì thất tình quá nhiều mà khóc)
Cuối cùng, nếu bạn không dám khóc, thì bạn không xứng đáng được buồn.
– goiyeu.net –
“nếu bạn không dám khóc, thì bạn không xứng đáng được buồn”.
Mình đã không xứng đáng được buồn vì chẳng ai thấy mình khóc bao giờ cả, nhưng thực sự thì khi nỗi buồn là vô cùng thì không có gì có thể diễn tả nổi nỗi buồn ấy.
Mình sẽ học cách bộc lộ cảm xúc! Cảm ơn gối yêu nhé!
Mình cũng giống như bạn vậy, rất lâu rồi không khóc, khi buồn những giọt nước mặt lại lặng lẽ chảy vào trong………..
càng lớn càng mong mình được mãi là trẻ con.
Đúng vậy, khóc cũng cần phải học và phải biết khóc như thế nào? Bởi nếu không sẽ trở thành ghánh nặng cho người khác. Nhưng khi cần, cũng nên làm một đứa trẻ.
” Không xứng đáng được buồn”
Có lẽ có lẽ là rất lâu rùi mình không khóc.Những lúc buồn mình yên lặng và không nói chuyện với ai cả. Đã lâu lắm rùi mình không khóc trước mặt ai cả.Và có lẽ mình cũng đã quên phải khóc như thế nào.
“Khóc thật khó…”
Nếu em phải khóc, hãy khóc như 1 đứa trẻ…
Buồn thì cứ khóc thôi, đừng cố vui để rồi không bao giờ hết buồn