mot-cau-chuyen-hoang-duong

Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng. Ánh đèn cao áp ko lấy gì làm sáng lắm hắt xuống tạo nên một khung cảnh mờ ảo liêu trai. Nếu là lúc bình thường có lẽ cô sẽ rụt cổ co người cố gắng giấu mình trong lớp áo khoác vải bên ngoài và chạy thật nhanh. Nhưng giờ đây, tự nhiên cô thấy mình như chẳng có sức để chạy, và cũng chẳng thấy sợ hãi gì cả. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết bước và bước về phía trước.

Đi hết con đường mòn, công viên hiện ra trước mắt cô. Không một bóng người. Phải rồi, cũng đã hơn mười một giờ đêm, làm gì còn ai ngoài công viên giờ này… trừ cô. Nhưng có thật là hơn mười một giờ rồi ko nhỉ? Cô ko rõ tại sao mình có thể nắm chắc được thời gian khi chiếc đồng hồ đeo tay quen thuộc ko nằm vắt sang cổ tay cô lúc này. Nhưng cô tin chắc bây giờ đã qua mười một giờ một chút, và tại sao cô chắc mẩm được như thế thì bản thân cô cũng ko thể giải thích được.

Cô bước hẳn vào công viên, chân dẫm lên đám lá khô gây ra âm thanh rào rạo. Trước mặt cô là hai chiếc xích đu nhỏ liền cạnh nhau. Gió đêm thổi mạnh khiến hai chiếc xích đu cứ đong đưa qua lại. Cảnh tượng ma quái này làm cô chợt nhớ đến bộ phim kinh dị Mỹ vừa xem ở rạp hôm trước. Môi thoáng nụ cười, cô tiếp tục tiến về phía xích đu. Là một người nổi tiếng gan dạ trong đám bạn, thậm chí cô còn thấy thích thú khi đứng giữa một không gian tĩnh mịch và mang đầy tính phiêu lưu thế này. Nhẹ nhàng đỡ lấy thanh treo chiếc xích đu bên trái, cô ngồi xuống, rồi dùng chân thúc nhẹ xuống mặt đất tạo đà cho chiếc xích đu đong đưa ra trước rồi lại ngược trở về sau. Như một đứa trẻ thích thú với trò chơi, cô bật cười khúc khích.

– Vui lắm à?

Giọng nói làm cô hơi giật mình. Quay đầu sang chiếc xích đu bên cạnh, cô thấy một người đàn ông đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt anh ta… thật khó nói. Đôi mắt đen ấy như muốn hút cô vào khoảng không gian sâu hoắm bên trong.

– Anh là ai? Sao… anh lại ở đây vào giờ này?

– Vậy còn cô? Tại sao cô lại ở đây giờ này?

– Tôi đang hỏi anh cơ mà.

– Còn tôi có quyền ko trả lời.

– Vậy thì thôi.

Cô quay lại với trò chơi của mình, mặc kệ tên ngồi cạnh. Tuy thế, chỉ một lát sau cô lại quay sang:

– Nhưng anh ở đâu hiện ra thế? Ban nãy vừa vào tôi đâu thấy anh?

– Tôi mới là người nên hỏi câu đó. Lúc tôi vào cũng đâu thấy cô, đến lúc nghe tiếng cười tôi mới thấy cô.

Cô bật cười vẻ ko tin:

– Làm gì có chuyện hoang đường thế? Rõ ràng anh phải thấy tôi nếu anh ngồi đây từ nãy giờ chứ.

– Nhưng ngược lại cô cũng đâu thấy tôi.

– Anh lén trốn ở một góc nào đó rồi nhân lúc tôi ko để ý nhào vào ngồi thì sao?

Người đàn ông lắc đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước:

– Cô ko tin thì thôi. Nhưng cô nên đi về đi! Con gái ko nên ở ngoài đường giờ này.

Cô chợt nhận ra hắn ta nói đúng. Phải rồi, gần nửa đêm rồi… Cô đứng dậy, định quay sang chào hắn nhưng rồi lại bỏ ý định khi trông thấy nét mặt nhìn thẳng lạnh lùng của hắn. Cô bước thẳng ra cổng. Nhưng chỉ vài bước, đột nhiên cô thấy cảnh vật bắt đầu quay quanh cô… Rồi mọi thứ đột nhiên tối sầm lại… Cô thấy như mình đang rơi vào một hố đen nào đó, và rồi cô ko biết gì nữa…

Cô mở choàng mắt, mồ hôi vã ra như tắm. Là mơ sao? Cảm giác choáng váng, bay bổng trong mơ vẫn còn đây. Đây là lần đầu tiên cô trải qua giấc mơ thật như thế này…

Cả ngày hôm đó, cô ko sao gạt bỏ được những hình ảnh trong giấc mơ kia ra khỏi đầu. Cô nhớ đến từng chi tiết. Kể từ lúc đặt chân lên con đường vắng vẻ cho đến khi rơi vào hố đen. Cả gương mặt giọng nói của gã đàn ông trong công viên cô cũng nhớ rất rõ. Đặc biệt là đôi mắt. Dù đang ở đâu, đôi mắt ấy vẫn cứ ám ảnh khiến cô ko thể tập trung đầu óc vào làm bất cứ việc gì. Đôi mắt hắn màu đen, sáng lấp lánh và lúc nào cũng như có lửa. Giấc mơ ấy thật quá… Đến giờ cô vẫn cảm nhận được ánh mắt khi hắn nhìn cô…

Với tâm trạng bần thần, cô trốn hai lớp cuối lái xe về thẳng nhà. Mới ba giờ chiều nên chưa ai về hết. Ngồi phịch xuống ghế sô pha, ánh mắt cô đụng phải tờ giấy nhỏ đặt trên bàn.

“Ba mẹ đi dự tiệc tối nay. Anh con cũng học nhóm ở nhà bạn rồi ngủ lại luôn. Đồ ăn đã có sẵn trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng quay năm phút là xong. Ba mẹ sẽ về hơi muộn một chút.”

Cô nhìn để lại tờ giấy lên bàn, rồi đưa mắt ngó xung quanh căn nhà vắng lặng. Thế có nghĩa là… “MÌNH ĐƯỢC TỰ DO TỐI NAY”, nhảy cả lên ghế, cô hét váng trời.

Sau khi ăn tối và ngâm mình trong bồn nước nóng thư giãn gần một tiếng, cô quấn chiếc khăn bông xung quanh người rồi đi thẳng vào phòng. Hít hà như muốn thu vào lồng ngực không khí “trong lành yên tĩnh” của ngôi nhà mọi khi vốn ồn ào bởi tiếng nhạc inh ỏi phát ra từ phòng ông anh và tiếng TV dưới phòng khách vọng lên, cô nhắm mắt khẽ mỉm cười khoái chí. Tính tình khá khép kín, cô vốn ko thích những nơi ồn ào nhưng lại sống ngay trong căn nhà đúng nghĩa ồn ào khiến đôi lúc cô thấy như muốn phát điên lên được. Bạn bè xung quanh cô vào những ngày cuối tuần như hôm nay thường rủ nhau tiệc tùng hẹn hò gì đó, nhưng riêng cô chỉ lặng lẽ lái xe về nhà và nằm thảnh thơi trên giường đọc sách khi cả anh trai lẫn ba mẹ đều đi chơi với bạn hay đi hóng gió cả. Mẹ cô thường nhìn cô rồi chép miệng, lo lắng rằng nếu cứ thế này không khéo cô sẽ thành nữ tu mất.

Vẫn với chiếc khăn bông quấn quanh người, cô nằm dài ra giường một cách khoan khoái. Tối thứ sáu, có nghĩa cô có hai ngày nghỉ sau đó nên tối nay cô chẳng phải lo lắng bài vở học hành gì cả. Lắng nghe tiếng đồng hồ tic tắc đều đều trên tường, đầu óc cô lại nghĩ ngợi vơ vẩn về giấc mơ kia. Chẳng biết… chẳng biết nếu bây giờ ngủ thì còn mộng mị gì nữa ko nhỉ?, cô nghĩ. Ngay lập tức, cô lấy tay đập đập vào trán như muốn hất tung cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đấy vẫn chỉ là một giấc mơ thôi, tại sao cứ ám ảnh cô mãi thế?

Nhoài người lấy cuốn sách đặt trên kệ đầu giường, cô lười biếng lướt qua vài trang. Câu chuyện tình yêu trong sách có thu hút được sự chú ý của cô một chút. Nhưng chỉ sau ba trang, mắt cô bắt đầu díp lại rồi lúc nào ko biết từ từ chìm vào giấc mộng…

Cô lại thấy mình đứng trước lối vào công viên, chỉ khác ở chỗ lần này cô biết đây ko phải sự thật mà chỉ là một giấc mơ. Nhưng dù có là mơ hay thật, cô vẫn ko ngăn được cảm giác tò mò, liệu cô có gặp lại người đàn ông hôm qua ko?

Tự tin bước đi thẳng như đã quen đường, hai chiếc xích đu lại hiện ra trước mắt cô, đung đưa. Cô tiến tới ngồi vào chiếc bên trái, mắt nhìn trừng trừng sang xích đu bên kia. Có khi nào hắn đột ngột hiện ra ngay trước mắt cô ko nhỉ? Dù có là mơ nhưng nếu đột ngột hiện hình như thế chắc cũng sẽ làm tóc cô dựng đứng lên hết thôi.

– Lại là cô à?

Cô giật nảy mình khi nghe thấy tiếng nói ngay bên cạnh. Quay phắt lại, cô ko ngăn được trái tim mình khẽ run lên khi nhìn thấy người cô muốn gặp. Hắn ta đang đứng tựa lưng vào cây cột chống xích đu, hai tay đút túi quần, đầu khẽ nghiêng nghiêng nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt như có lửa ấy.

– Cô có vẻ thích ra công viên ngồi vào ban đêm nhỉ?

Sự vui mừng trên gương mặt cô như vừa bị một gáo nước lạnh dội đi mất với cái giọng châm chọc mỉa mai của hắn ta.

– Đấy là chuyện của tôi ko liên quan đến anh.

Hắn ta nhếch mép cười ko đáp, rồi đi vòng ra sau lưng cô ngồi vào chiếc xích đu còn lại. Cả hai cứ im lặng ngồi đong đưa xích đu một lúc khá lâu. Mặc dù có rất nhiều điều muốn biết, song vì tự ái trước thái độ dửng dưng bất cần của hắn nên cô cũng chẳng mở miệng. Mà biết để làm gì? Dẫu sao hắn cũng chỉ là “giấc mơ của cô”.

Khẽ liếc sang bên cạnh, giờ cô mới để ý quan sát kỹ hắn ta. Cao ráo, điều này thì cô biết từ nãy rồi; gương mặt khá điển trai, nếu ko muốn nói là đẹp như tài tử, rất đàn ông. Làm sao một con người với vẻ bề ngoài hoàn hảo này có thể lọt vào giấc mơ của cô nhỉ? Thật tiếc vì hắn ko tồn tại ngoài đời thật…

– Nhìn đủ chưa?

Giọng hắn cất lên đột ngột làm cô sực tỉnh, bối rối quay đi lấp liếm:

– Ai thèm nhìn anh chứ? Tôi đang nghĩ hình như xích đu của anh đẹp hơn của tôi.

Hắn ta lại nhếch mép cười, mắt vẫn nhìn thẳng ko liếc cô lấy một cái:

– Vậy có muốn đổi ko?

– Ko thèm. – Cô cau mày le lưỡi về phía hắn. – Tôi đi về đây.

Cô đứng lên, đi được vài bước thì khựng lại. Nhưng… về bằng cách nào? Liệu sẽ có hố đen cho cô thoát ra khỏi giấc mơ như hôm qua ko? Nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy “hố đen” xuất hiện?

– Này!

Cô quay lại, chờ đợi. Ánh mắt hắn nhìn cô vẻ xa xăm.

– Mai cô có đến đây nữa ko?

Cô thấy như có một luồng gió mát thổi qua người. Tại sao hắn lại hỏi cô điều này? Cô có đến hay đi thì liên quan gì đến hắn ta?…

– Tôi…

Cô vừa mấp máy môi trả lời thì không gian xung quanh cô tối sầm lại. Và rồi cô lại thấy mình trôi vào hố đen…

Sau đêm hôm đó, cô liên tục nằm mơ thấy hắn ta. Nói một cách chính xác thì cô liên tục “gặp gỡ” hắn ta ở công viên trong giấc mơ của mình. Mặc dù luôn tự nhủ trong đầu rằng điều này ko có thật, bản thân giấc mơ là một sự hoang đường, nhưng cô vẫn ko ngăn được cảm giác hồi hộp chờ đợi mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ; cũng như sự nuối tiếc, hụt hẫng những lúc tỉnh dậy. Cô biết mình đang tự huyễn hoặc bản thân, nhưng cô ko biết cách nào thoát ra khỏi sự ám ảnh này cả. Nhưng… có thật là cô ko biết ko hay chính cô ko muốn thoát ra?

Hắn vẫn thế, bí ẩn, trầm mực. Hắn và cô chưa bao giờ nói chuyện quá mười câu mỗi đêm. Hắn cũng chẳng cung cấp bất kỳ thông tin gì về mình. Nghĩ đến đây cô lại bật cười, một người sống trong giấc mơ của cô thì làm gì có thông tin để cung cấp chứ? Cô ko biết đây là cảm giác gì, nhưng hình như cứ mỗi ngày trôi qua, mỗi ngày gặp hắn, cô lại muốn biết nhiều hơn về hắn, cho dù những thông tin ấy đều hoang đường cả.

Đêm nay cô lại thấy mình ngồi trên xích đu, chờ hắn xuất hiện – theo đúng nghĩa đen. Lần này cô quyết tâm bắt chuyện với hắn nhiều hơn. Qủa nhiên, chỉ khoảng năm phút sau cô lại thấy hắn, lần này là đi lù lù từ cổng vào công viên. Vẫn quần tây đen, áo sơ mi đen, tay vác lờ lững chiếc áo vest, trông hắn như một người mẫu quảng cáo cho thương hiệu đồng phục công sở.

– Chào anh.

Cô chủ động bắt chuyện khiến hắn thoáng nhướng mày ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua. Ngay sau đó hắn lấy lại được vẻ tự chủ lạnh lùng như mọi khi ngay:

– Chào cô.

Thái độ hắn khiến cô chùn bước. Cô có nên kiếm chuyện gì để nói ko nhỉ? Dù sao cô vẫn là phái nữ… Họ ngồi bên nhau trong im lặng có đến hơn nửa tiếng. Trong lúc cô vẫn đang bị giằng co giữa giữ im lặng và bắt chuyện thì…

– Cô có gì muốn nói với tôi?

Cô như người chết đuối vớ được phao. Hắn ta đã bắt chuyện trước.

– Anh… tên gì?

– JunJin.

– JunJin… – Cô lặp lại. – Tôi là Hami, Lee Hami

Hắn ta, JunJin, khẽ gật đầu rồi ko nói thêm gì nữa. Cô hơi tự ái. Ở trường tuy cô ko thuộc hàng hoa khôi nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có vài người săn đón theo đuổi vì vẻ bí ẩn có phần khép kín của cô. Giờ thái độ của hắn làm cô thấy mình ko được coi trọng cho lắm, nên cô quyết định tiếp tục im lặng, ko thèm hỏi han gì tên này nữa.

– Trời gần sáng rồi, cô ko định về sao?

Cô sững người nhìn hắn. Hắn đuổi cô à?

– Anh…

– Đây chỉ là một giấc mơ, một mộng tưởng… Tôi ko muốn lún sâu vào, tôi nghĩ cô hiểu ý tôi muốn nói gì…

Cô ngạc nhiên:

– Anh biết đây là một giấc mơ sao?

Hắn ta từ từ quay sang nhìn cô. Trong một thoáng, cô tưởng như đã nhìn thấy sự da diết trong ánh mắt đó, nhưng chỉ vài giây sau đôi mắt lại trở về vẻ lạnh lẽo:

– Cô về đi!

Tim cô như thắt lại. Lảo đảo, cô đứng lên, bước đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn hắn:

– Phải, chỉ là một giấc mơ… Hy vọng đêm mai tôi sẽ ko nằm mơ nữa…

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, rồi cô nghe thấy giọng nói thảng thốt của hắn.

– Này, cô ơi…Khoan đã… HAMI!!

Nhưng ko kịp nữa rồi, cô đã tỉnh giấc với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Đã gần 1 năm trôi qua. Kể từ giấc mơ lần đó, cô ko bao giờ nằm mơ thấy hắn ta nữa. Cô biết mình thật vô lý khi để trái tim đau thắt như người thất tình thật sự, nhưng cô chẳng có cách nào chống lại cảm giác ấy. Tác động và ảnh hưởng của những giấc mơ đó lớn hơn cô nghĩ. Đã biết bao đêm cô cầu nguyện cho mình lại được nhìn thấy gương mặt hắn, dù chỉ thoáng qua một chút, dù hắn xua đuổi cô cỡ nào. Cô thấy như mình vừa mất đi một phần sức sống. Bảo là yêu một người trong giấc mơ thì thật vô lý, nhưng cô ko thể kiếm được lý do giải thích cho tâm trạng của mình lúc này. Nếu như đó ko phải là một giấc mơ thì tốt biết bao…

Cô vừa nhận lời tiến tới hôn nhân với một người. Hoàn toàn ko vì tình yêu, vì cả hai – cô và Minwoo – đều ko có chút cảm giác gì với nhau. Trong lúc đau khổ, cô đã để mặc cho mẹ mình tự quyết định người xem mắt. Còn Minwoo – một ca sĩ hoạt động ở Hàn – vốn luôn tỏ ra bất cần ko quan tâm đến chuyện tình cảm, nên đối với anh ai cũng được, chỉ cần bà nội để anh được tự do tiếp tục con đường sự nghiệp của mình.

– Em về Hàn với anh nhé.

Minwoo mỉm cười nhìn cô.

– Làm gì ạ? Em đâu còn ai ở Hàn?

– Bà nội bảo anh dắt em về ra mắt họ hàng bên đó.

Minwoo nói đơn giản, rồi dửng dưng lật tờ báo ra xem. Anh vừa đến New Zealand hôm qua, sáng nay chạy ngay đến nhà cô. Giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao anh đột ngột sang đây.

– Vâng.

Cô thở ra nhè nhẹ. Hàn quốc… Tuy đó là nơi có thể gọi là quê cha đất tổ của cô, nhưng vì sinh ra và lớn lên ở New Zealand từ bé nên hai chữ “Hàn quốc” vẫn còn rất xa lạ với cô dù cả hai anh em cô đều nói được tiếng hàn.

Minwoo đã đọc xong tờ báo. Anh vươn vai đứng lên, tiến lại vỗ nhẹ vào đầu cô rồi nói:

– Thế nhé! Để anh xin phép ba mẹ em rồi đặt vé máy bay. Em muốn chừng nào đi?

– Khi nào cũng được ạ. – Cô thì thầm.

Phải, khi nào cũng được… Dù sao cũng đâu quan trọng với cô.

Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ lấy đi của cô gần như toàn bộ sức lực. Trong đời cô sợ nhất hai thứ, máy bay và tàu thủy. Suốt chuyến đi Minwoo liên tục đắp khăn nóng cho cô, anh còn liên hồi đốc thúc tiếp viên bưng trà gừng tới vì cô ói liên tục. Dù xác định rõ mình ko yêu anh và anh dường như cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì, nhưng cô vẫn hơi cảm động khi thấy Minwoo chăm sóc mình chu đáo thế. Tất nhiên mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè.

Minwoo đưa cô về căn hộ của mình. Anh xách đồ cô vào một căn phòng rồi nhẹ nhàng đỡ tay cô:

– Em nghỉ chút đi! Lát chiều nếu khỏe hơn thì đi ăn với bọn anh.

– Bọn anh? – Cô hỏi lại.

– Ừ, đám bạn thân ấy mà. Nhưng nếu em ko muốn đi thì thôi.

Cô mỉm cười yếu ớt, đầu vẫn váng vất sau chuyến bay dài:

– Cho em đi với. Ở nhà cũng chán…

Sau khi hứa sẽ đánh thức cô dậy, Minwoo bỏ ra ngoài. Đứng lặng lẽ giữa căn phòng xa lạ, cô thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ còn duy nhất hình ảnh của… hắn. Có lẽ cô sắp phát điên lên mất rồi. Hai hôm nay ko lúc nào cô ko nghĩ đến hắn ta. Tại sao một con người ảo ảnh lại có tầm ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô như thế? Phải chăng vì… ánh mắt ấy… Cô phải làm sao đây?…

Chỉnh lại trang phục lần cuối, cô bước theo Minwoo vào một nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng ở trung tâm Seoul. Nhìn cánh tay Minwoo nhẹ khoác qua lưng mình, cô biết đây là một cử chỉ chứng tỏ anh thừa nhận vị trí vợ sắp cưới của cô. Đột nhiên cô thấy sợ. Cuộc đời cô sắp trao cho người đàn ông xa lạ này thật sao? Tuy đã hiểu về con người Minwoo một phần nào đó, đủ để thấy anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng tất cả chỉ có thế.

– Minwoo, ở đây…

Cô giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một người đàn ông khác, cao ráo, tướng thanh mảnh với gương mặt đẹp hơi có phần nữ tính đang từ xa chạy lại.

– Sungie à? Mọi người đâu hết rồi?

Người mà Minwoo gọi “Sungie” đã đến chỗ họ đứng. Anh thở hào hển:

– Phòng… phòng số 4 trên lầu. Đến hết rồi, chờ mỗi cậu thôi đó.

Minwoo gật đầu, rồi vỗ nhẹ lên vai cô:

– Đây là HyeSung, một trong những người bạn thân của anh. Còn đây là Hami mà tôi nói đó.

HyeSung mỉm cười nhìn cô thân thiện:

– Chào em. Vợ sắp cưới của Minwoo đúng ko? Vậy là chị dâu tôi rồi.

Cô thoáng đỏ mặt, cúi đầu chào HyeSung đúng phép tắc người Hàn, rồi đi theo cả hai người lên lầu trên của nhà hàng. Họ đã đặt một phòng riêng để tránh ánh mắt dõi theo tò mò của những người khác. Dù sao họ vẫn là người nổi tiếng.

HyeSung đẩy cánh cửa gỗ sang một bên, rồi nói như thông báo với những người ngồi ở trong.

– Đến rồi này.

Cô bỗng thấy hồi hộp. Bạn của Minwoo? Họ là người thế nào nhỉ? Họ có thân thiện như Minwoo ko?

Minwoo đứng sang một bên nhường cô vào trước, tay anh vẫn đặt trên lưng cô. Vừa đặt chân vào phòng, cô cúi đầu chào ngay:

– Annyeong haseyo.

Chào xong, cô ngẩng lên nhìn những người nãy giờ vẫn đang dán mắt vào mình. Và một trong những ánh mắt ấy… Cô nghe như có sét đánh ngang tai, chết trân…

Ngồi trong góc, có một người lặng lẽ nhìn sững cô, ánh mắt anh như có lửa.

Cô ngồi lặng trong phòng, đầu óc vẫn quay cuồng. Mọi thứ dường như đảo lộn trước mắt cô khi cô nhìn thấy một JunJin bằng xương bằng thịt bên ngoài. Hôm đó cô bỏ chạy một mạch khỏi nhà hàng, mặc kệ ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người và tiếng gọi hốt hoảng của Minwoo. Cô ko biết tại sao mình làm thế, nhưng giây phút đối diện với ánh mắt ấy, cô chỉ muốn bỏ chạy đến một nơi nào đó thật xa.

Khẽ rùng mình, cô vùi mặt vào hai đầu gối. Mọi việc rốt cuộc là sao? Rõ ràng JunJin là người trong giấc mơ của cô, nhưng cô lại vừa gặp một bản sao như đúc với anh ta… Ko phải bản sao, mà chính là một JunJin thật sự. Người có thể giống người, nhưng đôi mắt ấy cô ko thể lầm được. Đó chính là người trong giấc mơ của cô… Thoáng chốc cô thấy bản thân mình đang trôi lạc giữa hiện thực và ảo ảnh. Rốt cuộc đâu là hiện thực và đâu là ảo ảnh? Những gì cô nghĩ do mình tự tưởng tượng ra lại là thật. Hóa ra bao lâu nay việc tự kỷ ám thị, tự sỉ vả bản thân mình vì trót đem lòng yêu người trong giấc mơ hoang đường của mình chỉ là công cốc. Mọi thứ là thật… Cô ko hiểu tại sao mình lại có những giấc mơ đó… Nhưng giấc mơ hoàn toàn là thật… Người cô yêu là một người tồn tại thật ngoài đời…

Nước mắt cô chảy dài hai bên má. Cô thấy sợ bản thân mình. Cô là ai?

– Em muốn từ hôn? Có thể cho anh biết lý do?

– Em muốn suy nghĩ lại về tất cả mọi chuyện… Có vẻ như… mình hơi vội vàng quá…

– Đó ko phải lý do. Jin đã nói hết mọi chuyện với anh rồi. Vì chuyện đó đúng ko?

– …

– Đúng là nghe có vẻ hơi đáng sợ. Nhưng anh nghĩ em cũng yêu Jin mà, có phải vậy ko? Nếu ko em sẽ ko chạy khỏi nhà hàng lúc đó…

– Đó chỉ là mơ thôi anh ạ…

– Nhưng Jin là một con người có thật ngoài đời.

– Dù thế nhưng em vẫn ko thể… Em yêu JunJin trong giấc mơ của em, còn JunJin ngoài đời…

– Cả hai là một mà.

– Ko, anh ko hiểu đâu. Dù cả hai là một, bỏ qua hết tất cả những chuyện kỳ lạ kia, thì Jin em yêu vẫn chỉ trong giấc mơ của em. Em ko thể nhắm mắt xem JunJin thật là JunJin ảo tưởng được, điều này ko công bằng với anh ấy. Em cần thời gian suy nghĩ lại tất cả…

– Vậy tại sao lúc Jin đến kiếm em ko ra tiếp? Dù sao hai người cũng cần nói chuyện rõ ràng mà…

– Em sợ… Em sợ tất cả những suy nghĩ, tình cảm em dành cho JunJin sẽ bị sụp đổ… Em sợ một JunJin thật sẽ khác xa với những gì em nghĩ trước đây… Em ko thể…

– Thôi được rồi. Anh sẽ nói với gia đình hai bên chuyện từ hôn. Em cứ đi đâu đó cho khuây khỏa đi. Nhưng anh tin việc này chứng tỏ hai người thật sự có duyên với nhau. Nếu có thể thì đừng để mất!

===========================

Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng. Ánh đèn đường ko lấy gì làm sáng lắm hắt xuống tạo nên một khung cảnh mờ ảo liêu trai. Nếu là lúc bình thường có lẽ cô sẽ rụt cổ co người cố gắng giấu mình trong lớp áo khoác vải bên ngoài và chạy thật nhanh về nhà. Nhưng giờ đây, sau tất cả mọi chuyện xảy ra, tự nhiên cô thấy mình như chẳng có sức để chạy, và cũng chẳng thấy sợ hãi gì cả. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết bước và bước về phía trước.

Đi hết con đường mòn, công viên hiện ra trước mắt cô. Không một bóng người. Khung cảnh quen thuộc quá… Cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi… Đưa cổ tay đeo đồng hồ lên xem nhưng… đồng hồ ko có ở đó. Có lẽ cô đã để quên ở khách sạn. Nhưng cô tin chắc bây giờ đã qua mười một giờ một chút, và tại sao cô chắc mẩm được như thế, bản thân cô cũng ko thể giải thích được.

Cô bước hẳn vào công viên, chân dẫm lên đám lá khô gây ra âm thanh rào rạo. Âm thanh lá khô vỡ vụn này làm cô sực tỉnh. Phải rồi… giấc mơ… Chẳng lẽ mình lại nằm mơ tiếp sao?… Cô hoảng hốt đưa tay tự nhéo vào tay còn lại của mình. Đau. Vậy ko phải mơ… Nhưng tại sao… tại sao lại giống trong giấc mơ cô đến thế??

Cô ngước nhìn về phía trước một cách vô hồn. Trước mặt cô là hai chiếc xích đu nhỏ liền cạnh nhau. Gió đêm thổi mạnh khiến hai chiếc xích đu cứ đong đưa qua lại. Cảnh tượng ma quái y hệt trong giấc mơ của cô. Môi run run, cô tiếp tục tiến về phía xích đu. Là bên trái… bên trái… Nhẹ nhàng đỡ lấy thanh treo chiếc xích đu bên trái, cô ngồi xuống, rồi dùng chân thúc nhẹ xuống mặt đất tạo đà cho chiếc xích đu đong đưa ra trước rồi lại ngược trở về sau. Liệu… mọi việc có diễn ra như trong giấc mơ của cô ko?

Cô chợt ngửa mặt lên trời bật ra tiếng cười. Vô lý, làm gì có chuyện đó chứ. Chẳng ai biết cô đang ở đây… Cô đã đên một nơi rất xa Seoul để suy nghĩ mọi chuyện, như đã nói với Minwoo. Cả Minwoo còn ko biết cô đang ở đây thì làm sao người đó tới đây để làm sống lại những giây phút như trong giấc mơ của cô được kia chứ. Rõ vớ vẩn!

Cô lại cười lớn trước suy nghĩ viển vông của mình sau khi đẩy chân lấy đà cho xích đu lần nữa.

– Vui lắm à?

Tiếng cười ngưng bặt. Cô rùng mình, ko tin nổi vào tai mình. Cô nửa muốn quay sang chiếc xích đu còn lại, nửa lại ko dám. Có thể vừa rồi chỉ do cô tưởng tượng, chứ làm gì có ai nói gì đâu… Ko, ko có đâu… Nếu khi quay sang ko thấy ai ngồi vào chiếc xích đu còn lại kia, chắc cô thất vọng đến chết mất…

Nhưng cô vẫn ko ngăn được mình. Chầm chậm quay đầu sang bên kia, cô thấy đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy người đối diện đang nhìn cô, mỉm cười dịu dàng…

– Sao… anh lại ở đây vào giờ này?

– Vậy còn em? Tại sao em lại ở đây giờ này?

– Tôi đang hỏi anh cơ mà.

– Còn tôi có quyền ko trả lời.

Cô bực bội đứng lên. Hắn có ý gì mà cố tình lặp lại y chang những gì đã nói với cô trong giấc mơ?

Cô bước đi vài bước, trong đầu đang thầm mong lúc này đây, hố đen sẽ xuất hiện và hút lấy cô để trả cô về với hiện thực.

– Lee Hami.

Cô quay lại, và một lần nữa ánh mắt có lửa kia như muốn nuốt chửng lấy cô. Ánh mắt ấy dường như đang cười…

– Dù là mơ hay thật, tôi cũng sẽ chờ em mỗi đêm ở đây. Mai em có đến nữa ko?

– Tôi…

– Làm ơn… đừng để tôi ngồi đây chờ em một năm như lúc trước nữa…

Cô sững sờ nhìn hắn. Vậy ra… khi cô ngừng nằm mơ, hắn vẫn ở đây à?

– Em có quyền lựa chọn giữa đến và ko đến, nhưng tôi sẽ ko bỏ cuộc đâu Lee Hami. Tôi cứ tưởng đã mất em rồi, nhưng duyên số đã cho tôi gặp lại em thì tôi sẽ ko buông tay ra đâu.

Ánh mắt hắn vẫn dính chặt lấy ánh mắt cô. Tim cô khẽ trật một nhịp…

Vẫn ko nói ko rằng, cô quay đi. Một nụ cười thoáng qua trên môi. Có lẽ cô nên về ngủ sớm để ngày mai chọn một bộ váy thật đẹp và…

Ko phải giấc mơ nào cũng hoang đường.

– goiyeu.net –

3 Replies to “Một câu chuyện hoang đường”

  1. Thấy cái này giống kiểu Déjà vu quá, đọc cách nó tả cảnh hơi rờn rợn nhưng mà kết thúc đẹp …1 năm chờ đợi là quá đủ rồi
    “Tôi cứ tưởng đã mất em rồi, nhưng duyên số đã cho tôi gặp lại em thì tôi sẽ ko buông tay ra đâu.”
    ;))

  2. hic, không gian bao trùm những ma quái, làm người đọc như có cảm giác mơ màng, k rõ là sự thật hay là giấc mơ, giống giống kiểu chuyện Bảy ngày cho mãi mãi, cũng phiêu phiêu như thế này :D

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *