Mình thích cậu, dù lớn hơn một tuổi vẫn bị gọi là “thằng bạn”. Vì chơi chung nhau từ thuở còn cởi trần tắm mưa, cậu biết mình có một vết sẹo dài trên vai phải, xấu ơi là xấu. Mình hiểu cậu sợ nhất là bóng tối – điều mà thằng con trai “bản lĩnh cá tính“ như cậu không muốn cho ai biết. Mình – con gái không mơ mộng gặp hoàng tử đẹp trai hào hoa như cổ tích, chỉ thầm mong sau này chồng mình sẽ là một người như cậu.
“Tình yêu nơi đâu nơi đâu
băng qua đêm thâu
có khi chỉ cách nhau một cầu…”
Cậu nói thích bài hát này của Võ Thiện Thanh, với giọng Rock khàn của Anh Khoa. Mình thì chỉ thích ngồi nhìn và nghe cậu lẩm nhẩm những ca từ ấy với vẻ mặt ngông nghênh đầy say mê. Chị mình bảo cậu trông cứ gàn dở thế nào ấy, nhưng mình thấy cậu có nét gì đó cực kỳ quyến rũ.
Cậu thích nhỏ con gái mới dọn về căn villa đầu phố – cô nàng có mái tóc dài đen mượt như suối như mây. Cậu nhờ mình mua hộ cái kẹp tóc màu vàng chanh, mà mình thì biết tỏng nhỏ rất ưa màu ấy. Lúc cậu tặng quà, mình đứng trên cửa sổ nhìn trộm và cười sặc sụa. Ôi! cậu ngố như tên Donkihote trước cối xay gió ấy.
Có điều nhỏ không thích cái đầu đinh lởm chởm của cậu. Nhỏ bắt cậu để tóc có mái, lãng mạn như… Lương Triều Vỹ. Ngày mình nhìn thấy cậu với cái đầu ấy, mình chỉ muốn phát khóc.
Rồi mối tình đầu của cậu cũng kết thúc sau vài tháng. Cậu lại để tóc đinh lởm chởm – nguyên do chính của vụ chia tay.
Mình thích anh ấy. Anh ấy không cá tính như cậu nhưng anh ấy có một nụ cười ngọt ngào như chocolate và một bờ vai thật hoàn hảo. Anh ấy cho mình cái cảm giác được người ta chăm sóc dịu dàng, cả những lời yêu thương như moi cả tim gan – con gái ai lại chẳng liêu xiêu với những điều như vậy.
Thế mà cậu bảo anh tầm thường. Cậu bảo đàn ông gì mà trau chuốt quá, cái gì đến từ đầu môi sẽ ra ở chót lưỡi. Mỗi lần nói xấu anh là mặt cậu lại khinh khinh trông ghét ơi là ghét.
Ghét vậy mà những lời đó của cậu đã ngăn mình nhận nụ hôn đầu tiên của anh, mình đẩy anh ra khi môi anh vừa khẽ chạm. Mối tình đầu của mình cũng chấm dứt từ khi ấy.
“Tình yêu nơi đâu nơi đâu
sánh bước bên nhau
có khi sẽ cách chia một ngày”
Em yêu anh, có thể tình yêu này thật điên, y như con người anh. Nhưng em chỉ biết nếu không phải anh thì em thà sống cô đơn cả đời mà không hề hối tiếc. Em yêu dù anh không chăm sóc dịu dàng, không ngọt ngào như chocolate, không có bờ vai rộng. Mấy thứ ấy chẳng quan trọng gì cả.
Quan trọng là anh có mái tóc đinh lởm chởm, nét quyến rũ ngạo mạn khi nghêu ngao hát và tình yêu dành cho em không cần bằng lời nói. Và chỉ là bởi, em yêu anh.
“Tình yêu nơi đâu nơi đâu
ghé sát vai nhau
có khi chẳng thấy nhau một đời…”
Em đã từng thích anh, nhưng phải mất một thời gian dài để yêu anh.
May mắn là giờ ta đã thấy nhau chứ không phải đợi cả một đời
– Lượm lặt –
Chỉ là yêu anh thôi :* ;))
hihi cài này bùn cười