them-mot-lan-co-don

Hẹn mãi rồi tôi cũng được gặp em, hôm ấy là một tối mùa đông. Em gọi điện em nói em về muộn một chút đợi em ở trước ngõ. Tôi đợi, nhắn tin cho em tôi đang đứng trước ngõ, em nhắn tin lại em ra ngay.

30 phút hồi hộp, cuối cùng em đến, tôi không ngờ em lại xinh thế, đẹp giản dị, dịu dàng, tôi không ngờ giọng nói của em còn hay hơn trên điện thoại nữa, tôi không ngờ em lại đi bộ ra để tôi đèo em.

Căng thẳng, lo lắng xen lẫn niềm vui, tôi cố gắng hỏi, trò chuyện với em để không khí nhẹ hơn. Tôi và em trò chuyện rất vui vẻ trong một góc nhỏ ở quán cafe khá đẹp, mọi chuyện suôn sẻ ngoài mong đợi, có vẻ mình rất hợp nhau. Em mặc chiếc áo len mầu đỏ, tôi rất thích mầu đỏ, có cảm giác thật ấm áp, em cười rất duyên, nụ cười xinh xắn khiến tim tôi đập loạn xạ. Nhưng tôi vẫn cố giữ cư xử bình tĩnh, thoải mái.

Rời khỏi quán cafe, tôi đưa em về nhà… em không cho tôi đưa em về đến cửa nhà, em nhất định không cho mà bắt tôi dừng ở đầu ngõ. Đành vậy, tôi cũng không muốn ép em.

Mấy hôm sau từ khi gặp lần đầu, 20/11 tôi tặng hoa cho em, cô giáo trẻ, em cảm ơn và chẳng nói gì nhiều, tôi đi cùng em về đến đầu ngõ.

Mấy hôm sau tôi lại đến đưa cho em một tấm bản đồ vì em chưa có, đi cùng em về đến đầu ngõ, em cũng chẳng nói gì nhiều.

Rồi điện thoại, nhắn tin thưa dần. Em không trả lời tin nhắn nữa, không trả lời điện thoại. Tôi cố gặng hỏi, vẫn im lặng, cuối cùng em nói “anh và em không nên gặp nhau nữa”.

Sao thế nhỉ, em đưa ra nhiều lý do nhưng cuối cùng tôi cũng biết được là em không thích tôi, có thể do tôi xấu xí chăng, chịu, điều này thì tôi không biết được. Buồn quá, nhưng tim vẫn quặn lên nỗi nhớ, tôi yêu em thật rồi. Phải làm gì nhỉ?

Em không trả lời điện thoại, tôi không biết nhà em, đợi ở đầu ngõ nhà em hay ở cổng trường nơi em dậy học?! Gặp em để nói ra cảm giác của mình, gặp em để trồng cây si, đẹp trai không bằng “chai mặt” mà, nếu yêu thì phải chiến đấu phải không nhỉ?!

Tôi đợi em ở cổng trường, chiều mùa đông trời tối, gió thật rét quá. Cầm bọc hạt dẻ nóng hổi vừa mua, tôi định sẽ đưa cho em khi gặp. Vài lớp vẫn còn học sinh, đợi mãi hỏi ra mới biết lớp em đã về sớm rồi. Làm thế nào được, tôi còn phải đi làm đâu có thời gian đến sớm để đợi em được.

Thời gian dần trôi, tôi vẫn không gặp được em, tôi vẫn yêu em nhưng em vẫn bướng bỉnh im lặng. Tại sao mình lại yêu một người mà mình chưa hiểu gì lắm nhỉ?Tôi tự hỏi, bao nhiêu người yêu nhau tưởng không có gì chia lìa được mà rồi họ vẫn chia tay đấy thôi, có sao đâu mỗi người lại tìm bến đỗ riêng cho mình. Tình yêu là gì vậy nhỉ, có thật nó đáng để người ta đau khổ tưởng như chết đi còn sướng hơn? Vô nghĩa thật, không thở, không ăn, không uống thì mới chết, không yêu thì làm sao nhỉ. Mới chỉ gặp nhau một vài lần làm sao đã yêu được chứ, thật điên rồi, mủ quáng rồi. Tôi cố quên em, điều đó thật không dễ, nhưng rồi tôi làm được. Tôi nghĩ Hồ Xuân Hương viết rất đúng;

” có phải duyên nhau thì thắm lại,
đừng xanh như lá, bạc như vôi “

Chữ Duyên trên đời này vừa là hư không, bất chợt nhưng cũng là tất cả. Và bây giờ tôi chỉ còn kỷ niệm đối với em…

Gió mùa đông lại về… nồng nàn hoa sữa nở
Thêm một lần ta nhớ…mình vẫn còn cô đơn…
Nhưng hôm nay gió ấy, gặp áo em ấm lại.
Môi em cười xinh quá… thêm một lần tim run.

– Lượm lặt –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *