– 5xu –
Bạn không thích sân bay. Ngày trước thậm chí bạn còn ghét nó. Nhưng bây giờ, sau hàng trăm lần đi qua các sân bay, bạn không còn ghét nữa.
Sân bay là một ả đỏng đảnh. Đã thế lại thường rất to xác.
Không ai có thể bày tỏ được uy quyền hay dùng tiền bạc lên cái cơ thể khổng lồ ấy. Ở sân bay ai cũng phải đợi chờ. Khách bình dân chờ từ xếp hàng, kiểm tra an ninh, đến chờ chuyến bay. Khách thật xịn, đi chuyên cơ, cũng phải chờ làm vài ba thủ tục nhỏ.
Ngay cả những người hằng ngày làm việc trên cái cơ thể to tướng ấy cũng ít ai điều khiển được nó. Thời tiết thay đổi có thể làm nó đổi tính đổi nết từ chối các chuyến bay. Còn các chuyến bay đến hay rời đi, nó cũng không mấy khi kiểm soát được giờ chính xác.
Sân bay làm mọi người khó chịu vì cái sự lạnh nhạt và xa lạ của nó. Hai người thân thiết ngồi cạnh nhau ở phòng chờ, cũng tự nhiên hơi xa lạ. Loa PA thả các thông báo nhớt nhát, thường là tin hoãn chuyến bay, uể oải rớt xuống nền gạch men sáng bóng.
Hành khách với hành lý trôi qua trôi lại trong tiếng ì ầm có tiếng mình mà xa cách như chỉ toàn tiếng người.
Sân bay là những chuyến đi. Phòng chờ sân bay là những chuyến đi không có vẫy tay, không nước mắt, không tiễn đưa, không ôm vai ấm, không hôn môi run. Cảm xúc của của mọi cuộc chia tay buộc phải cắt lại, ngay từ cửa ngoài cái cơ thể xi măng khổng lồ của cô ả sân bay nhạt hoét ấy.
Sự chờ đợi ở sân bay, dù ở phòng chờ khi đợi boarding, hay ở băng chuyền lấy hành lý lúc đi ra, là sự chờ đợi xa lạ, nhạt nhẽo và mốc khô trong không khí sặc mùi máy lạnh.
Nhưng tất cả những nhạt nhẽo của sân bay cộng dồn lại, không khó chịu bằng cảm giác thời gian nằm xa sự kiểm soát của chính mình.
Từ khi nhận ra việc mất kiểm soát khung thời gian mỗi khi bước chân vào sân bay, bạn không còn ghét sân bay nữa. Thay vào đó, bạn bắt đầu “bo” cho nó. Bạn “bo” cho nó bằng thời gian của mình.
Bạn sẽ đến sân bay sớm hơn và kỳ lạ thay, bạn thấy thoải mái hơn.
***
Hàng không rút ngắn không gian. Nhưng làm nhạt đi cảm xúc. Không phải do sân bay cắt bỏ tàn nhẫn sự chia ly ngay từ cửa check-in, mà do nó di chuyển con người và cảm xúc trong họ di chuyển ở độ cao, tốc độ mà họ cũng không có cách gì kiểm soát được.
Có cách nào chống đỡ khi chuyến bay với tốc độ hàng trăm dặm một giờ, trên độ cao hàng ngàn mét, bỗng dưng dừng lại. Chắc chắn cảm xúc lúc đấy sẽ là một big bang.
Thế nhưng, thế gian này chủ yếu là điều may mắn, xác suất tai nạn của hàng không rất thấp, thấp hơn nhiều so với các phương tiện đường bộ, nên cái big bang của cảm xúc không xảy ra. Cảm xúc hạ cánh an toàn. Nó loãng đi rất nhiều nhưng có vẻ như không ai nhận thấy.
Thêm một lần bay là thêm một lần pha loãng cảm xúc.
***
Sân bay có những tấm kính khổng lồ nhìn ra sân bê tông khổng lồ có những chiếc máy bay khổng lồ kiên nhẫn nằm chờ thời tiết.
Vào những ngày mưa gió, nhìn ra khoảng không mênh mông phía bên kia cửa kính, bạn sẽ thấy chính bóng dáng mình trong mưa, vô cùng lạ lẫm. Còn Jim Morrison sẽ hát:
When you are strange
Faces come out of the rain
When you are strange
No one remember your name.
Rồi tất cả những người xa lạ xung quanh phòng chờ lại càng xa lạ, xa lạ như chính bạn đối với họ. Còn Jim Morrison vẫn hát:
People are strange, when you are stranger
Faces look ugly when you are alone.
***
Một lần bay đi, may sao, lại là một lần giúp bạn nhìn thấy những chân trời mới, thậm chí giúp bạn nhìn lại chân trời cũ.
Và biết đâu bạn sẽ tìm thấy những chân trời đã mất.
Cảm xúc vẫn tiếp tục bị pha loãng, nhưng để bù đắp lại, ở bên trong bạn dần hình thành những ký ức mới qua mỗi chuyến bay.
Có một cuốn sách tên là SuperFreakonomics. Trong cuốn sách ấy người ta bảo kinh tế học hành vi, một đứa con lai giữa kinh tế và tâm lý học, đã chứng minh được con người vốn sinh ra không thiện không ác. Con người sinh ra là trung tính. Ác hay thiện sẽ hình thành dần với các động cơ cá nhân. Nhân chi sơ tính bản thiện, dưới mặt trời khoa học, sai bét mất rồi.
Những động cơ ấy, chắc chắn, không chỉ chạy bằng danh lợi, mà bằng cả cảm xúc và ký ức.
***
Bạn ghét sân bay, sợ những chuyến bay, mệt mỏi về những chuyến đi. Nhiều người như bạn. Nhưng cảm xúc và ký ức hình thành sau mỗi chuyến đi của mỗi người sẽ khác nhau.
Trừ khi tất cả cùng bay, như đàn chim di cư, bay mải miết không ngoái đầu. Bay mà không biết rằng mình sẽ chẳng có cơ hội quay về. Hoặc tàn nhẫn hơn, rằng tưởng đi là về, để rồi ngày về mỗi lúc một xa.
– goiyeu.net –
Sân bay từ đó đến giờ muôn đời vẫn thế, cảm giác ở sân bay nó phụ thuộc vào cái vị trí ta đang đứng.
Với người thân, mà đặc biệt là người yêu thì sẽ rất khác thậm chí là hai thái cực khác nhau khi cầm hoa đứng ở khu vực Arrival chờ người ta so với lúc nhìn nàng quay vội lau nước mắt khi đang ở nơi gọi là Departure.
thật là buồn…!