nhung-anh-nghi-minh-phai-quen

Gia Đoàn

Đã bao giờ em đi bộ trên đường một mình, tai đeo chiếc headphones cắm vào iPod, và giả vờ như cuộc đời chính mình cũng có một soundtrack riêng?

Anh thì có.

Vì anh luôn ước muốn cuộc đời mình là một bộ phim.

Để anh có thể có một kịch bản cuộc tình với em đầy hoàn hảo, một kết thúc đẹp như truyện cổ tích chúng ta hôn nhau trong màn hoàng hôn mờ ảo. Hoặc giả, nếu phía cuối cuộc tình là một kết thúc đau khổ, bộ phim tình cảm này cũng sẽ kết thúc tuyệt đối. Không có những phút giây khổ đau thêm nữa, không có những giây phút muốn giết chết chính trái tim của mình khi nhớ em nhiều hơn tình yêu anh dành cho chính bản thân mình.

Đã bao giờ em xem Inception và bất chợt có suy nghĩ biết đâu cuộc đời chính mình cũng là một giấc mơ? Vì chính em cũng đâu nhớ cuộc sống mình bắt đầu từ khi nào.

Anh đã từng.

Vì anh luôn thắc mắc vì sao cuộc sống này không phải chỉ là một giấc mơ.

Để anh có thể bắt mình thức giấc khi em nói tiếng chia tay, và lại nằm xuống để mơ lại từ đầu lúc em thẹn thùng nghe anh nói tiếng yêu. Cứ như vậy, cứ như vậy,… Chỉ cần sống cả cuộc đời này cùng những hồi ức lãng mạn cạnh em.

Anh là người bảo bọc trái tim mình trong lớp áo len mùa đông màu xanh nhạt, không phải vì anh quá yêu quý nó, mà thật ra là để gìn giữ tình thương cho em vẫn nằm co ro bên trong.

Anh là người đàn ông của ký ức, dẫu anh biết như thế rất có lỗi với người con gái hiện tại. Nhưng anh không biết mình phải cố gắng những gì … khi anh sau cuộc tình tan vỡ, giống như một người bị tai nạn rất nghiêm trọng, quá khứ có thể nhớ được có chỉ mỗi em.

Anh là người không biết quý trọng hiện tại, hiện tại của cô gái bây giờ, và cả hiện tại của em quá khứ. Anh chưa từng biết mình yêu em, yêu say đắm như thế nào cho đến khi nhìn thấy người anh yêu – yêu một người không phải là anh.

Anh yêu em.

Yêu em say đắm và chưa bao giờ dừng được.

Nhưng làm sao để em hiểu một điều dễ hiểu nhất trong một cuộc tình?

Là khi anh nói Anh Yêu Em, không đồng nghĩa với việc anh trao cho em quyền hạn làm đau đớn tấm lòng anh.

Có một vị Nha sĩ từng nói với anh rằng, để người mình yêu ra đi cũng giống như quyết định đến Nha Khoa và nhổ chiếc răng sâu đã lung lay lâu ngày đi vậy. Khi chiếc răng sâu được nhổ ra cũng là lúc những đau đớn được giải phóng, nhưng em có tự mình nhận ra được bao nhiêu lần em đẩy lưỡi của mình vào khoảng trống nơi chiếc răng sâu đã từng ở đấy? Anh có thể chắc chắn với em rằng đó là hàng trăm lần, rất nhiều lần. Bởi vì không còn đau đớn nữa, không phải là đồng nghĩa với việc em không thể nhận ra. Chiếc răng sâu nhổ ra để lại một trống vắng, để nhiều khi em thấy mình nhớ nhung sự hiện diện của nó trước đây đã từng, rất nhớ, vô cùng nhớ. Nhưng mọi thứ mất mát đều đòi hỏi một khoảng thời gian, có thể rất nhanh chóng, cũng có thể rất lâu sau đó.

Em sẽ hỏi rằng nếu cũng chỉ như thế, liệu em nên hay không giữ chiếc răng sâu ở đó? Không, bởi vì nếu làm như vậy sẽ rất đau đớn, nỗi đau sẽ trở nên rất nhiều.

Sau khi nghe câu truyện ấy, anh về văn phòng và viết cho em những dòng này.

Anh sẽ bước qua và để cho em đi thật sự.

Nó có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để không còn nhớ nhung em những đêm cô đơn.

Nó có lẽ sẽ mất nhiều mối tình lỗi lầm chỉ để cố gắng quên được em.

Nhưng anh nghĩ mình phải quên.

Nhưng anh nghĩ mình phải biết thương chính bản thân mình, có lẽ con tim anh không đủ sức chịu nổi những cơn đau thương em hoài cảm.

Chào em.

– goiyeu.net –

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *