Bây giờ, người ta dễ tỏ tình, rồi trở tình, như trở một miếng thịt nướng trên vỉ than. Người ta có thể viết một email đầy nước mắt mà miệng cười một bức meme, người ta có thể nói nhớ thương qua điện thoại khi mà có thể đang cuồng điên trong một vòng tay nào khác, người ta có thể để một icon trái tim chưa mất một phần trăm giây của cuộc đời để lại thương tích và sự suy nghĩ lớn lao cho người lỡ nghĩ, người ta có thể treo một relationship FB rồi gỡ xuống hằng ngày sau mỗi cuộc cãi nhau…
Tôi không hiểu. Tôi không hiểu.
Cái tình yêu đó chắc hơi lãng mạn vì sự không chắc, cái tình yêu đó rồi cũng cháy đen vì sự không chắc, cái tình yêu đó rồi cũng khó khăn bởi bao điều kiện dễ dàng. Người ta trở tình nhanh lắm. Đến nỗi tôi không kịp chớp mắt. Tôi vừa nghe bạn lại có người yêu. Bạn của vài tuần trước vật vã khóc sống chết vì người yêu mấy năm đi xa. Tôi chưa bao giờ hiểu làm sao người ta có thể lao vào nhau rồi lại lao khỏi nhau với tốc độ đáng kinh ngạc như thế. Nên cũng có lần tôi buồn cười, khi tôi nghe bạn (khác) rụt rè thông báo rằng chỗ mi ngồi ngày xưa đã có người khác. Tôi không hiểu, giữa xô bồ cuộc đời làm sao thấy rõ chân tình, dù vừa mới đậm sâu, quay lưng đã là giang sơn khác!
Nhưng như vậy, có lẽ nào hạnh phúc gấp gáp đó tốt hơn sự day dứt khi không thể bên nhau. Người ta bảo tình yêu còn đau khổ vì chưa có tình khác lấp đầy để nguôi quên. Tôi không rõ, tại sao phải hẳn quên? Tại sao phải lấp đầy? Khi mỗi cái tình cái duyên đều có giá trị riêng rẽ, và không hề giống nhau. Khi mỗi cuộc đời có lần vì tình mà sống chết, một ngày nhìn lại thấy vô nghĩa quá, vì đã quên hẳn rồi!
Người ta vẫn hỏi mãi câu: Ý nghĩa của sự tồn tại của một con người? Đôi khi chỉ cần ai đó nhận ra, bên cạnh, chia sẻ và yêu thương là đủ. Rồi chúng ta tìm cách giữ họ lại, tìm cách làm cho họ giống ta, họ phải ở bên ta. Đó là cách chúng ta thu hẹp thế giới, để rồi thế giới này đổ sụp sẽ kéo theo sự hoang tàn, lãnh cảm của cả trái tim mình. Đó là cách mà chúng ta quên mất rằng, ngay ngày mai thôi, người ta dễ dàng lắm, dễ dàng quay lưng như một cái trở tay!
Tôi không khuyến khích bạn hãy quay tới quay lui để tìm giang sơn mới cho mình, tôi không cổ xúy việc giữ chặt ký ức mà rời xa hiện tại, tôi càng đau lòng khi thấy người ta lao vào nhau một cách không kiểm soát. Tôi chỉ mong bạn nhớ rằng, người ta đối với mình chân tình, mình đối với người ta thương mến, thì đừng bỏ lỡ. Người ta có thể xoay lưng, mình cũng có thể xoay đầu, nhưng để nhìn thấy ngoài kia biển rộng sông dài, để thấy nhân gian tỷ tỷ người chứ có mấy tri âm? Nên nếu có một người cùng nhau khóc cười, ăn cơm gác nhịp đũa đôi, tình cờ hát chung một nhịp khúc tình ca… thì nên giữ lấy. Bạc bẽo trần gian chưa bao giờ là tội lỗi của cuộc đời, của cuộc tình, mà chính của con người, người mà lúc nào cũng nghĩ suy rằng, ngoài kia là một giang sơn khác, trong khi tay mình đang có cả giang sơn…
– goiyeu.net –