Gió...Huy Nguyễn

Vì sao anh cố chấp,

yêu một người để chia tay với một người…

Để rồi em lại quên mau từng yêu thương mình trao nhau,

để rồi em xa anh như anh từng xa…

Từng câu hát vang lên xoáy sâu vào tâm trí của nó, nó buồn, một nỗi buồn mang tên thất tình !

Củng như cách đây 6 tháng nó đã bỏ rơi 1 người, cố chấp để chạy theo 1 mối tình mới…

Chiều, củng như mọi buổi chiều khác, ngủ dậy, rồi lên mạng, đi đá banh với mấy đứa bạn gần nhà,… Nhưng chiều nay có một sự kiện khác nữa – nó nhận được tin nhắn. ” Em đang giấu anh một chuyện, em xin lỗi anh !” – là người yêu của nó. Nó lấy điện thoại gọi lại – máy bận, gọi lại thêm lần nữa – máy lại bận:” Nhắn tin đi anh, em không muốn nghe điện thoại”. Nó nhắn tin:”Chuyện gì nữa đây ?”, “em đang quen một người khác nữa ngoài anh!”. Không kịp cảm nhận hết câu nói, nó ngây người nhưng vẫn cố bình tĩnh, những tin nhắn hồi âm tiếp theo nối tiếp nhau cùng với nét mặt suy sụp của nó. Nó quyết định gặp mặt để nói chuyện vì nó nghĩ không thể nói được chuyện này qua những tin nhắn, nó cần gặp con bé ngay bây giờ!

Chở con bé đến bờ kênh quen thuộc, nơi mà hai đứa từng có với nhau nhiều kỉ niệm, và ở đó – có gió…

– Nó là thằng nào?

– Biết nó là ai đâu mà hỏi.

– Quen nó ở đâu?

– Trên mạng.

– Đi chơi với nó lần nào chưa?

– Chưa!

Những câu trả lời ngắn gọn như miễn cưỡng cộng với vẻ mặt bất cần càng làm nó bức rứt khó chịu. Cảm xúc lẫn lộn, muốn tát con bé- không- tình cảm của nó không cho phép, muốn khóc- không- nó cố kìm nén.

Sau vài câu nói chuyện ngắn ngủi, nó chở con bé ra về, cố gắng chạy xe thật chậm để được ở bên con bé lâu hơn, có ai biết được lúc đó nó cần một vòng tay ôm nó từ phía sau quen thuộc, nhưng ngoái đầu lại nhìn thì khoảng cách hai đứa trên xe không còn như trước nữa, nó thấy khoảng cách đó… xa!!!

Con bé về, nó lại quay lại bờ kênh quen thuộc, nó nhìn xa xăm…

Còn 6 ngày nữa là được 6 tháng, nhưng nó chán- đúng- đây chính là nguyên nhân làm con bé muốn rời bỏ nó. Nhưng, nó yêu con bé, nó gặp mặt con bé ít hơn không phải là vì nó không còn tình cảm mà là nó đang cố gắng để níu giữ, cố gắng để không chán, cố gắng để yêu và cố gắng không rời xa con bé.

Tối, nó lại xuống nhà con bé, không ai ở nhà, cửa khóa.

Nó điện thoại bạn bè con bé, vẫn không liên lạc được. Nó đi tìm- không kết quả.

10h hơn, con bé về, nó điện thoại nói chuyện chỉ nhận được một câu đơn giản:” Anh tự hiểu!”.

Về nhà, cất xe xong nó lại lang thang ra bờ kênh quen thuộc, gió mạnh hơn khi càng về khuya nhưng nó vẫn ngồi đó… lạnh. Nó suy nghĩ lung tung về con bé, nghĩ nhiều lắm rồi mắt lại cay cay. Không khóc!

Hình như đêm đó nó không ngủ, nó dậy bật điện, ngồi vào bàn, viết tất cả những gì nó suy nghĩ, những tình cảm, những thắc mắc của nó và tất cả sẽ được gởi vào sáng hôm sau. Nó sẽ chỉ hỏi 2 câu thôi, nhất định là thế!

Nó xuống nhà con bé, nó ngồi xuống:

– Tối qua em có ngủ được không?

– Không !

– Em còn yêu anh không?

– Anh hỏi chi?

– Anh hỏi lại lần nữa, em còn yêu anh không?

– Không !

Một câu trả lời ngắn gọn, dường như nó hiểu ra điều gì đó, nó mở cốp xe, lấy những món đồ mà con bé đã tặng nó.

– Thà em nói với anh tất cả rồi em mún đi với ai thì đi, muốn làm gì thì làm chớ em đừng im im rồi làm vậy. Đồ của em, anh gởi lại cho em ! A về nhé :)

Con bé vẫn im lặng, vẫn không thèm nhìn nó bước đi, đầu óc nó rối bời, những suy nghĩ và thắc mắc đêm qua bỗng chốc có được lời giải thích. Nó sẽ không khóc !

Về nhà, nó bước ngay vào nhà tắm, mở hết vòi sen để cho nước dội thẳng xuống người nó, để cho nước cuốn trôi đi nỗi buồn trong nó, có lẽ vậy nó sẽ cảm thấy thoải mái hơn…

Nó vẫn buồn, ai mà biết được giờ nó đang nghĩ gì, ngay cả nó củng không biết.

Ngày trước khi mới quen nhau nó đã từng nói và nghe con bé nói rất nhiều về những dự định trong tương lai của 2 đứa, nó sẽ cố để cùng con bé thực hiện những điều đó. Nhưng khi nó đang cố thì con bé lại đi với người khác. Đau không?- Đau chứ!

Nó tự nhủ là phải quên thôi, những lời nói lúc trước thả trôi vào trong gió, những kỉ niệm, những tình cảm trong nó hãy cứ để gió cuốn đi, rồi nó sẽ quên thôi. Người ta nói, thứ gì vốn dĩ đã không thuộc về mình thì có níu kéo củng vô ích. Vậy nên nó sẽ buông tay…

Tập quên nhé, nó sẽ làm được mà…

Cố lên!!!

Nó đứng trên bờ kênh…

Lại một buổi chiều nữa…

Gió vẫn thổi!!!

– goiyeu.net –

16 Replies to “Gió…”

  1. Đọc qua cứ tưởng là “ngưới ấy” viết. thời gian, nội dung sao mà là lại giống như câu chuyện của mình như vậy.
    6 tháng trôi qua, nỗi buồn dù đã phai nhưng nó vẫn còn nằm đâu đó và chợt trào dâng làm điếng cả một trái tim đã lạnh. Những nỗi nhớ, nỗi nhớ theo màn mưa và đúng như vậy. Tại sao anh cố chấp yêu một người để rồi phải chia tay với một người….và vì thế nên xin hãy đừng trách người ta nếu như không muốn người ta trách mình.
    Rồi tất cả sẽ qua thôi và hi vọng người ta đã chọn đúng con đường.

    1. sao khi viết lên nhiều người nói giống câu chuyện của họ, chắc giờ có nhiều người hoàn cảnh giống mình lắm bạn nhỉ :)

  2. Những lời nói lúc trước thả trôi vào trong gió, những kỉ niệm, những tình cảm trong nó hãy cứ để gió cuốn đi, rồi nó sẽ quên thôi. Người ta nói, thứ gì vốn dĩ đã không thuộc về mình thì có níu kéo củng vô ích. Vậy nên nó sẽ buông tay…

  3. Tình yêu đôi lúc cho đi là không nhận lại. Và có khi nó chính là dừng lại để người ta bước tiếp trên con đường khác.

  4. đừng bun nữa bạn à
    sự thay đổi ko thể bik trước dc
    họ phụ bạn thì sẽ có ng khác phụ lại họ
    họ ko hề xứng đáng với bạn
    hãy là chính mình
    Just Believing Yourself !
    sống tốt bạn nhé

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *