Con thấy bố một trưa mùa đông ôm con ngủ, dịu dàng và yêu thương, là khi con còn bé bỏng và cần che chở. Con thấy bố của con nựng con trên vai, cao hơn hẳn mọi người, và cười vang hơn hẳn mọi người…
Đêm nay mưa to quá, gió quật cũng dữ dội nữa, mà nỗi nhớ của con thì cồn cào quay quắt không chịu đựng nổi. Tiếng gió ngoài kia cứ thét gào trong khi cái nỗi cô đơn xa nhà và thiếu vắng tình cảm thì đang gào thét trong con, lạnh lẽo và vô vọng đến kì lạ.
Gọi ai khi không có nổi một tiếng đáp, gọi như thế nào khi mà đã lâu lắm rồi không còn gọi như thế nữa, cái tiếng gọi tưởng giản đơn mà hóa ra lại có sức mạnh ghê gớm. Con gọi bố, con đi tìm bố, dù thế nào thì cũng mong sẽ tìm ra, và nhất định là phải tìm ra bố, một bố của con đang hiện diện, đang tồn tại ở đâu đó…
…và…
…Con nhìn thấy bố
Con vẫn nhìn thấy bố ở đâu đây.
Con thấy bố một trưa mùa đông ôm con ngủ, dịu dàng và yêu thương, là khi con còn bé bỏng và cần che chở. Con thấy bố của con nựng con trên vai, cao hơn hẳn mọi người, và cười vang hơn hẳn mọi người, bởi lúc đó, con hạnh phúc nhất, xinh xắn nhất, lanh lợi nhất trong mắt bố.
Con thấy bố đưa con đi xem sông mùa nước lên, nói tại sao bố đặt tên con là Hà, mênh mông sông nước, lồng lộng gió, êm đềm, dễ thương mà cá tính. Con thấy bố mua quất hồng bì cho con ăn vì cái tội hay bị ho. Mỗi đêm khi tiếng ho của con vang lên là bố lại ôm con thật chặt, biết đâu tại trời lạnh, con thấy mình được chăm sóc và ân cần dỗ dành, con cảm nhận được mình là tài sản quý giá nhất của bố.
Con nhìn thấy bố trở con đi chơi nhà bạn bè bố, các bác yêu chiều con như một cô công chúa nhõng nhẽo, nhiều chuyện, bé bỏng và xinh đẹp, con tìm thấy trong mắt bố một niềm tự hào, thích thú vì đứa trẻ nhỏ mà sớm biết lý luận với những câu trêu đùa của các bác.
Con thấy bố trong bữa ăn, khi con ngồi trong lòng bố, nuốt ngon lành những món tuyệt nhất bố dành cho con, hạnh phúc vì con là một là riêng là duy nhất trong trái tim bố, ấm áp đến kì lạ.
Con còn thấy bố trong những buổi tối ngồi nghe người ta ngâm thơ qua chiếc đài caset, con được bố huấn luyện cho cách pha cafe nóng bê lên cho bố, con gái bố còn nhỏ nhưng cũng đảm đang lắm, nắm rõ từng sở thích, lịch làm việc của bố. Con thấy bố khi bệnh, con luôn đòi phần chăm sóc bố, ngồi ăn cùng bố, bưng nước nóng cho bố rửa mặt, loanh quanh luẩn quẩn bên bố với những câu chuyện vu vơ, trẻ con. Con thấy bố nhìn con hài lòng và hãnh diện, con thấy hạnh phúc ấy, niềm vui ấy là bất tận.
Nhưng ở nhiều nơi, vào nhiều thời điểm, con không muốn nhìn thấy bố…
Con ghét cay đắng hình ảnh bố khi người ta đưa bố nằm vào một vật thể lạ nào đó và cố gắng đóng nắp lại trong sự ngỡ ngàng, gào thét của con. Con sợ hãi cái cách nhìn thấy bố ngay trước mặt con mà lại cách một tấm gỗ khiến con không thể với tới được, không thể ôm lấy bố được, trong khi đó, cô con đang ôm con thật chặt, xoa dịu những tiếng nấc nghẹn.
…Ai bảo con người ta sinh ra đã biết yêu thương, ai bảo con người ta yêu thương nhau từ những điều nhỏ bé kì diệu nhất, ai bảo những hành động giản đơn cũng có thể biến thành một kỷ niệm đẹp ghi lại trong tim, ai bảo con quá giống bố, ai bảo dòng máu kì diệu đang chảy trong người con là những gì còn lại quý giá nhất của bố…
Mười năm sắp qua, con cố gắng để nhìn thấy bố ở thật nhiều nơi, và cũng cố gắng để quên bố ở thật nhiều thời khắc trong đời. Mười năm để thấy bố quan trọng với con như thế nào, mười năm phiêu bạt trong những mơ mộng, những tưởng tượng, những tìm kiếm và những lãng quên, mười năm của yêu thương không sao kể siết.
Mùa đông lạnh, mùa đông cồn cào buồn và da diết nhớ, mùa đông hanh hao, lạnh lẽo, cô đơn, mùa đông của thật nhiều những kỷ niệm.