bao-gio-em-thanh-co-gai-hu

Tại Hiend, cô ấy đã hôn tôi!
Ngọt ngào và thơm mát. Kể từ mùa Noel trước, chúng tôi mới gặp lại nhau. Mùa đông ở Hà Nội, bên ly cafe ấm nồng ở Puku, cô xù xì với đống đồ đạc lỉnh kỉnh. Mùa thu ở Sài Gòn, cô kiêu sa thanh thoát trong váy trắng giày đỏ. Lần nào cô cũng vương vấn mùi hương của những vùng đất xa lạ. Gặp nhau. Những vùng đất gặp nhau. Những kí ức gặp nhau. Cô gái Sài Gòn lãng mạn nhất của tôi!

Nằm giữa biển và dãy núi Rokko, cảng Kobe xa xôi dường như đã ươm mầm những mối tình mùa hè. Lần nào trở về, cô cũng thì thầm với tôi về những cơn giông mùa hè. Chao đảo như hải âu trước bão. Nhưng đẹp làm sao, tình cảm trong vắt như màu tuyết ở nơi ấy. Nhật Bản, dường như tại đó mọi thứ đều thách thức và quyết liệt. Yokohama, tôi nói với cô là sẽ tới đó hoặc Kyoto, sẽ là vào mùa thu để thấy những khu rừng đổi màu mỗi ngày, để tránh xa những xúc cảm ngày hè.

Tại Hiend cô ấy đã hôn tôi!
Cô nói không có đàn ông cô không thể sống được. Lim dim như con mèo nhỏ ngái ngủ, lúc nào cô cũng muốn dụi mái đầu vào một ai đó để ngủ, được người đó hát cho nghe. Buồn thay, chỉ có những người đàn ông ngoại quốc khiến cô cảm nhận được sự lãng mạn dịu dàng ấy.

Cô muốn ngồi đối diện với tôi. Vì nếu ngồi cạnh có hơi người, cô sẽ vòng tay ôm. Mèo nhỏ lười biếng kiêu hãnh của tôi – “bao giờ em thành cô gái hư?” , mắt lúc nào cũng lim dim ngủ bên ghế. Mặc những ngọn nến cháy tàn lẫn thứ âm thanh huyễn hoặc phát ra xung quanh.

– Vì sao mà em buồn thế?
– Vì cô gái xinh đẹp nhất của tôi đã đi rồi.
– Khi cô ấy trở lại cô ấy sẽ hôn em
– Thật chứ?
– Tất nhiên rồi, baby

– Bao giờ em thành cô gái hư?
– Khi em tìm được một người đàn ông đĩnh đạc
– Vậy em phải hư nhanh lên
– Tại sao
– Trước khi những người đàn ông đĩnh đạc bị những cô gái hư khác cướp mất

Tại Hiend, cô ấy đã hôn tôi!
Bông hoa Violet ngày thứ tư, của tôi!

Tháng Tư năm sau, chúng tôi mới gặp lại nhau. Những chuyến đi sẽ không còn dài nữa, mỗi ngày đều thấy thanh thản hơn. Những cô gái thiếu ngoan – của tôi và là tôi – mỗi ngày đều không ngừng ngốc nghếch và lớn khôn. Những vòng ôm bỏng cháy và nụ hôn dịu dàng – mỗi cô gái đều cần được chăm sóc và yêu thương.

Đàn bà thích chú ý tiểu tiết – ai đó đã nói thế. Hình như cả tôi và cô đều cười.
Nụ hôn của cô khiến tôi chìm vào giấc ngủ yên ả nhất một tháng qua. Hình như tiếng còi xe cấp cứu không còn kêu nữa…

– Lượm lặt –

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *