Phan Hồn Nhiên
1.Bìa sách vẽ người đàn ông đứng trước ngã tư vắng lặng trong buổi tối. Một kẻ đang di chuyển từ điểm này đến điểm khác trong cuộc hành trình, hoặc anh ta sắp trở về nơi ẩn náu sau một tác vụ. Vệt đèn hắt đến từ chiếc xe vô hình làm nổi lên vạt áo khoác màu beige thanh lịch và cái cặp da mềm được xách bởi một bàn tay hờ hững.
Tuy nhiên, nửa trên của người đàn ông hoàn toàn chìm trong bóng tối, gợi cảm giác thất lạc và nguy hiểm. Tên tác giả được thiết kế rất nhỏ, như một chi tiết lẫn vào con đường sâu hút. Dù sao thì Vinh vẫn nhận ra đó là một tác giả anh từng đọc đầy hứng thú. Ấn phẩm thuộc loại bìa mềm, dành cho dân du lịch nên giá rẻ. Người thu ngân của ki-ốt sách trong sân bay tò mò quan sát vị khách mặc áo khoác màu beige khi Vinh mở ví. Anh không nhìn bà ta. Chẳng để làm gì với những gương mặt xa lạ mà người ta biết chắc sẽ không bao giờ gặp lại trong đời.
Giọng đọc thông báo các chuyến bay âm oang. Đám đông ồn ào di chuyển trong phòng chờ như hàng triệu phân tử mất định hướng. Hồ như ai nấy đều phát điên bởi nỗi lo sợ sẽ bị vuột mất một thứ gì đó mà chính họ còn chưa biết rõ. Tại sao tất cả đều có một vẻ thảng thốt giống hệt nhau trong những đôi mắt kia? Người ta cần phải làm gì, khi không biết chắc về điều mình cần? Nhưng, không nên nghĩ nhiều về những tình huống không thể tránh khỏi, nhất là khi anh cũng thuộc về đám đông rối loạn.