Cô gái với bình xăng đầy

Ví như sáng nay, thứ hai đầu tuần, tôi chạy xe đi làm. Kim xăng chạm dưới vạch đỏ, hôm qua chồng tôi đã đi cạn bình xăng mà không đổ lại. Thế là nỗi buồn chụp gọn lấy tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao một chiếc xe sắp hết xăng lại làm tôi buồn đến thế, có thể vì nó làm tôi bất an, làm tôi có cảm giác chùn bước trên phố, làm tôi sợ đèn đỏ […]

Chỉ cần em chợt quên đi

Khi em quay đầu nhìn lại, bên thềm nhà tôi thấy lại hình ảnh tôi tuổi mười sáu bâng khuâng chạy trốn mối tình đầu. Em mặc thun trắng thêu hoa mùa hạ, quần jeans bạc thếch màu. Thấy tôi, em buông túi xách, nghiêng đầu chào. Em làm như thể cái dáng vẻ ngông nghênh của mình có thể che lấp đi nỗi hoang mang trong mắt. – Em có thể nấu ăn, quét dọn nhà cửa… à, còn […]

Những khoảng trống không phải để lấp đầy

Phạm Lữ Ân Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry cuả nhiều bạn trẻ, là buồn và cô độc. …Dường như chưa có ai đi qua thời niên thiếu mà không từng trải qua cảm giác đó. Cô độc. Đó là những lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người, đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa cách, đang cùng bạn bè vui đùa mà vẫn thầm […]