Tình một đêm

Tôi thi đỗ vào trường múa trung ương khi mới 15 tuổi. Tôi bỏ lớp học múa ở địa phương để lên thủ đô. Đều là dân nghệ sĩ nên bố mẹ tôi rất vui vẻ đóng đồ chuẩn bị cho tôi lên thành phố một mình để học tập. Bố mẹ đi lưu diễn thường xuyên nên tôi đã quen với việc tự chăm sóc bản thân mình từ nhỏ.

Thế mà khi lên thành phố nỗi cô đơn vẫn khiến tôi muốn phát điên lên. Bạn bè cùng trường so với tôi quá ngốc ngếch, suy nghĩ của tôi trưởng thành hơn bạn cùng lứa đến 4-5 tuổi. Tôi không thích cái kiểu nhí nhảnh rất teen của bạn bè. Ngoài giờ luyện tập bắt buộc, họ kéo nhau đi mua sắm áo quần và phụ trang, rồi làm fan hâm mộ anh này anh kia. Tôi không giống họ, tôi thực tế hơn. Tôi hầu như ở trên phòng tập suốt, tranh thủ trong lúc mọi người tụ tập uống càphê, sinh tố, ngồi tán phét vô bổ thì tôi tập luyện một mình. Tối về đọc truyện, tôi yêu văn học. Tôi nghĩ văn học là khởi nguồn của tất cả những môn nghệ thuật khác.

Tôi biết mình đẹp, bọn con trai vẫn thường nhìn hút mắt vào ngực và cặp đùi của tôi. Tôi tự hào và mặc kệ bọn chúng nhìn ngắm. Giống như khi tôi múa, tôi luôn cố gắng phô diễn tất cả sự quyết rũ của mình.

***

Khi bạn muốn đạt được một thành công nào đó bạn cần phải bỏ công bỏ sức. Trường múa cũng vậy. Sau khi thầy giáo hướng dẫn những động tác cơ bản, chúng tôi phải tự tập rồi thầy sẽ quan sát và hướng dẫn nâng cao hơn tuỳ theo khả năng của mỗi người, nhiều khi một động tác phải tập căng cơ đến hơn một trăm lần thầy mới gật đầu. Tôi thuộc trong số ít những cô gái tự ý thức được đường đi của mình, không muốn đi theo số đông, tôi không thích múa tập thể, tôi muốn múa đơn hoặc múa cặp, như thế mọi sự tập trung của khán giả sẽ đều nhằm vào mình. Tôi không muốn vẻ đẹp và khả năng của mình bị loãng vào những bạn múa khác. Tôi luôn muốn mình toả sáng trên sân khấu và trong lòng khán giả.

Một năm sau thì trình độ của tôi đã trội hơn hẳn, tôi bắt đầu được tập múa đôi với một anh năm cuối. Anh có một cơ thể khoẻ mạnh và đẹp như tạc. Tôi thích ngắm mãi khuôn ngực đầy đặn với cặp đùi dài đầy sức lực mỗi khi anh thực hiện động tác nhẩy.

Chúng tôi được tham dự hội diễn với một trường kết nghĩa ở nước láng giềng. Nhà trường yêu cầu chúng tôi tập bài “Lương Xuân Bá-Trúc Anh Đài”. Yêu cầu của động tác là chúng tôi phải thật tình cảm, quấn quýt như đôi bướm mùa xuân. Vì là đôi bướm nên động tác rất lả lướt, những động tác tình cảm cũng thường xuyên xuất hiện. Chúng tôi cũng tìm ra cách nhập vai cho chính mình, trước khi tập luyện chúng tôi đều nhắm mắt lại lắng nghe tiếng nhạc và tưởng tượng mình là nhân vật trong truyện, chỉ khi nào cảm thấy hoàn toàn nhập vai thì mới tập. Có lúc chúng tôi còn ra ngoại thành để tận mắt quan sát những con bướm bay lượn như thế nào trong nắng sớm và trong cả những cơn mưa. Chúng tôi hiểu rất rõ rằng lần diễn xuất này rất quan trọng đối với tương lai của mình, giống như quá trình sâu hoá thân thành bướm vậy, nếu hoá được là bay, còn hoá không thành sẽ chết, nên cả hai đều tập luyện một cách nghiêm túc và có ý thức về nghệ thuật.

Bài múa của chúng tôi kết thúc trong tiếng vỗ tay reo hò của tất cả khán giả. Tất cả máy quay và máy chụp hình đều hướng về phía chúng tôi.

***

Ngày hôm sau, anh cầm một đống báo chạy lên ký túc xá của tôi: “Em nhìn này, hình của mình đều trên trang nhất.”

Tôi reo lên ôm chầm lấy anh. Thành công đã bắt đầu đến với tôi, khi vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường.

Anh dắt tôi đến một công viên sinh thái ngoại thành. Chúng tôi hoàn toàn thư giãn sau hơn một tháng trời tập luyện căng thẳng. Chúng tôi nằm lăn lộn trên cỏ hôn nhau. Nụ hôn đầu tiên đến với tôi không hề bất ngờ, vì tôi đã chờ đợi điều này.

Khi màn đêm buông xuống chúng tôi kéo nhau đến một sàn nhảy trong thành phố. Tiếng nhạc chói tai và rượu càng khiến chúng tôi nhảy hứng thú hơn. Anh cọ sát người vào tôi mà nhảy, cảm giác khác hẳn lúc trên sàn diễn, hai chúng tôi nhảy như hoà vào một, càng uốn éo điệu nhảy càng mang màu sắc khoái cảm. Tự dưng nhìn ra xung quanh chỉ còn lại đôi của tôi, tất cả quây lại thành vòng tròn cổ vũ tôi và anh. Thế đấy, có vẻ chúng tôi đang diễn một bài khá “mỳ ăn liền”, nhưng có sao, vẫn là nghiệp diễn thôi. Đó là lý do vì sao tôi thích nghề này, người ta mỗi người sống một cuộc đời, còn tôi có thể sống nhiều cuộc đời, mỗi một bài diễn là một cuộc đời khác nhau, cuộc sống của tôi phong phú. Chúng tôi kết thúc “cuộc đời” ngắn ngủi trong tiếng vỗ tay rào rào.

Anh kéo tôi vào một góc khuất nhất trong sàn nhảy. Tôi chạy theo, thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi không từ chối, vì tôi thích anh.

Anh ngồi xuống ghế sôpha, tôi ngồi ngay lên đùi anh. Lúc dó chúng tôi đã rất hưng phấn sau điệu nhảy rồi, rượu cũng đã ngấm. Tôi cúi xuống, hai chúng tôi hôn ngấu lấy nhau. Anh lần tay vào trong cái áo hai dây vốn đã rất ngắn của tôi, tôi để thẳng tay vào vùng nhạy cảm nhất của anh, khiến anh cong người lên, úp mặt vào ngực tôi. Chúng tôi hoà làm một, lần đầu tiên của tôi, có đau đớn, có hưng phấn, có cả khoái cảm, những cảm giác phức tạp trộn lẫn nhau khiến tôi rơi một giọt nước mắt. Tôi thích sàn nhảy, nó khiến tôi có cảm giác ngày mai là ngày tận cùng của thế giới.

***

Kể từ đêm đó tôi không còn nghĩ chuyện tình dục là cái gì quan trọng nữa. Tôi nghĩ nó cũng như một vật dụng trong cuộc sống thường ngày thôi. Cũng giống như cái bàn hay cái ghế, khi cần thì lấy ra dùng, khi không cần thì thôi.

Rồi mối tình đầu của tôi cũng tốt nghiệp, anh không muốn ở lại thủ đô để theo nghiệp diễn nữa, mà trở về thành phố nơi anh sinh ra để theo đuổi con đường chính trị như bố mẹ anh mong muốn, anh nghĩ rằng nghề múa sẽ không có được một tương lai tốt khi anh đã nhiều tuổi. Trí hướng của anh khác tôi, tôi sống cho nghệ thuật, thế là anh ra đi, chúng tôi chia tay nhau.

Tôi tốt nghiệp sau anh một năm.

Tôi nộp đơn xin vào nhà hát thành phố. Giám đốc nhà hát là người tôi đã gặp nhiều lần trong những lần hội diễn ở trường. Tôi nghĩ là anh ta biết tôi, thế mà khi gặp ở văn phòng anh ta đã mời tôi ngồi một cách rất lãnh đạo, và hỏi tôi đến có việc gì bằng cách cũng rất lãnh đạo.

Sau khi nghe tôi nói rõ mục đích của mình, anh ta chỉ bảo: “Tôi biết cô, 18 tuổi rồi, cô càng ngày càng đẹp, có lẽ cô không nhận ra tôi, hay là giả vờ không nhận ra tôi. Thôi bây giờ tôi có việc phải đi, nếu cô muốn nói chuyện thêm với tôi thì tối được không ? Địa điểm cụ thể tôi sẽ nói khi gặp nhau nhé.”

Tôi gật đầu thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tối đến, anh ta đưa tôi đến một căn hộ rất đẹp, nói là “Của một người bạn đã đi nước ngoài nhờ trông hộ. Thi thoảng công việc căng thẳng quá tôi đến đây để thư giãn.”

Tôi mỉm cười: “Khi cơ thể bức bách quá anh cũng đến đây để thư giãn đúng không ?”

Câu nói của tôi đã quá đủ “bật đèn xanh” rồi. Tôi cũng không hiểu tại sao nữa, có lẽ là do cơ thể tôi cũng đang bức bách từ sau khi chia tay bạn trai, với lại anh ta cũng là người đang quyết định một bước quan trọng trong tương lai của tôi.

Anh ta cười không nói, đưa ly nước mát cho tôi rồi ngồi xuống sát bên cạnh. Vòng tay ra sau để lên thành ghế, vuốt nhẹ mái tóc tôi từ phía sau. Bắt đầu đây. Tôi tự tin nghĩ thầm. Tôi quay lại nhìn anh, hai khuôn mặt sát nhau, anh nhẹ nhàng hôn tôi. Tôi ôm lấy đầu anh, vò đi vò lại mái tóc anh. Tôi kéo chiếc váy ngắn của mình lên và vắt một chân lên đùi anh. Anh hổn hển không kiềm chế.

Tình một đêm, sáng hôm sau anh đưa tôi đến cơ quan.

Chỉ vài ngày sau, tôi được theo đoàn đi lưu diễn ở Pháp. Một phóng viên đi theo đoàn luôn tỏ rõ sự hâm mộ tôi cuồng nhiệt. Tôi cũng nhận ra anh ta là phóng viên có tài năng của một tờ báo có uy tín.

Tình cảm cũng nảy sinh chút ít trong chuyến lưu diễn. Trước đêm về nước, anh bảo tôi đến phòng của anh. Tôi đi theo không từ chối. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Anh bảo tôi lên giường nằm nghỉ. Anh đi tắm và khi trở lại không mặc gì trên người. Cơ thể anh thật đẹp. Tôi nhận ra trên vai anh có vết chàm đen khá lớn, tôi đặt tay xoa nhẹ lên đó. Anh nhẹ nhàng cởi bỏ từng thứ trên người tôi. Trên chiếc giường trong phòng khách sạn xa hoa ở Pari, anh đã đưa tôi đến tận cùng của khoái cảm, điều mà trước đây tôi chưa từng có với bất cứ người đàn ông nào. Động tác của anh cứ tự nhiên, không run rẩy vồ vập như bạn trai cũ của tôi, cũng không hấp tấp như anh chàng giám đốc 40 tuổi, những ngón tay như có thuật thôi miên, đưa tôi lên cao mãi không ngừng lại.

***

Trở về nước, tôi không gặp lại anh ta. Cuộc sống cứ như vậy trôi đi, tôi vẫn dày công tập luyện và những buổi trình diễn vẫn nối tiếp nhau. Tôi say mê nghề mà mình đã chọn, không một điều gì có thể ngăn cản tôi. Tên tuổi của tôi bắt đầu chạy trên những phương tiện truyền thông đại chúng.

Giữa lúc thành công đang đến, thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra với tôi. Tôi thấy mình mệt mỏi, tâm trạng luôn bồn chồn, và muốn ói thường xuyên. Tôi không thể chịu đựng được đến bèn đến bệnh viện khám. Tôi chết điếng người khi nghe bác sĩ bảo: “Cháu cần nghỉ ngơi, hãy báo cho chồng cháu tin vui này nhé, cháu đã mang thai 11 tuần rồi.”

***

Tôi nhìn bụng mình trong gương, bác sĩ bảo cái thai quá lớn không thể bỏ được. Tôi sẽ phải làm mẹ khi mới 19 tuổi. Nếu đã không thể bỏ được thì tôi sẽ để nó sống một cách xinh đẹp, khoẻ mạnh và thông minh, đến khi đem nó đi cho ai người ta cũng sẽ yêu thương nó hơn. Tôi bình thản tính toán: Tôi không thể xuất hiện trước công chúng với cái bụng bầu được. Tôi cũng chẳng nhớ chính xác tác giả của cái bụng này là ai, mà điều quan trọng là tôi không muốn lấy chồng lúc này, không muốn vướng bận với bỉm và sữa. Để trở thành người của công chúng tôi cần có một lý lịch sạch sẽ. Tôi cần giấu mình trong 8 tháng nữa để sinh ra đứa bé này.

Ngay hôm sau, tôi viết một bức thư đến công ty nói rằng tôi xin nghỉ để đi nước ngoài học thêm 1 năm. Rồi tôi khăn gói lên đường đến miền tây xa xôi, một thị trấn nghèo, ở đây người ta chẳng biết tôi là ai. Tôi thuê một căn hộ nhỏ, tôi không nghĩ mình có thể làm được gì trong thời gian này. Nên tôi cần tiết kiệm tiền, cần phải tính sao cho đủ sống cho tới khi sinh xong.

Vì với công chúng tôi đã đi nước ngoài học nên ngày trở về tôi cần phải biết ngoại ngữ. Nơi thị trấn nhỏ này học ngoại ngữ thật tệ, tôi đành tự học, rất chăm chỉ, điều này không chỉ để qua mắt những kẻ nhiều chuyện sau này, mà còn là học cho chính sự nghiệp của tôi nữa. Tôi nối mạng máy tính để học, để tìm hiểu về cái thứ lạ lẫm đang lớn lên trong bụng mình và để mình không lạc hậu so với cuộc sống bên ngoài. Tôi sống khép mình, cố gắng không quan hệ với hàng xóm xung quanh, mặc kệ, thi thoảng cũng có vài người chỉ chỏ, thì thào về cái bụng của tôi.
Mang bầu một mình không dễ, nhất là những tháng cuối thai kỳ tôi mệt mỏi vô cùng. Nhưng cũng chẳng bằng những lúc tôi tập luyện vất vả, nhưng mỗi ngày nhìn mình trong gương tôi lại càng lo lắng hơn, tôi lo nhất là làm thế nào để giữ co người sau khi sinh xong.

Khi cái thai trong bụng bắt đầu biết đạp cũng là lúc tôi không còn cảm giác chán ghét nó nữa. Có cái gì đó kéo gần sợi dây tình cảm của tôi lại với cái thai hơn. Tôi chẳng quan tâm nó là trai hay gái, vì sớm muộn gì tôi cũng đem nó đi cho thôi mà, nhưng sống một mình cũng chán, tôi học ngoại ngữ nên cứ nói một mình, rồi tự dưng tôi lại quay ra vuốt ve bụng mình rồi nói chuyện với cái thai bằng tiếng Anh. Nó đạp thật mạnh vào vùng da bụng nơi bàn tay tôi đặt ở đó. Tôi bật cười, nó đáp lại lời tôi đấy. Sống cô đơn quá, nó trở thành người bạn duy nhất của tôi trong lúc này.

Gần tới ngày trở dạ, tôi xin vào nằm viện luôn. Sống một mình, lại không chơi với hàng xóm, tôi sợ nhỡ sinh gấp, tôi không kịp xoay sở.
Tôi sinh sớm 5 ngày so với dự định, nhưng sinh nở rất dễ dàng không quá đau đớn như tôi vẫn nghe mọi người nói.

Một thằng bé nặng hơn 3kg. Có vết chàm đen lớn trên vai phía sau lưng. Ôi trời, tôi đã biết cha nó là ai rồi. Nhưng tôi không thể gọi điện cho người đó đến nhận con, anh đã có bạn gái rồi, tôi không nên làm người phụ nữ kia đau khổ.

Bác sĩ hướng dẫn tôi cách cho con bú. Sữa về, thằng bé ngậm đầu vú tôi bú ngon lành. Tôi bật khóc. Con tôi. Thằng bé tội nghiệp. Tôi thầm thì, “con hãy bú đi, bú cho nhiều vào, rồi chẳng mấy ngày nữa là con sẽ chẳng còn được bú nữa đâu”. Bao nhiêu tình cảm tự dưng tràn về làm tôi nghẹn ngào. Tôi trả thêm viện phí để được nằm lại, để được chăm sóc thêm nửa tháng nữa, mặc dù tôi rất khoẻ, nhưng tôi chưa biết cách tự chăm sóc được cho thằng bé, mà tôi cũng chưa đành lòng xa nó ngay như dự định ban đầu. Tôi quan sát cách người ta chăm sóc con trai tôi, tôi học rất nhanh. Tôi cũng chẳng biết tôi học những điều đó để làm gì khi mà tôi đâu có ý định nuôi nó. Đó có phải là bản năng làm mẹ mà người ta vẫn thường nói đến hay không ? Thằng bé cứng cáp dần lên. Đã đến lúc tôi phải rời khỏi bệnh viện.

Cho con bú lần cuối cùng, nước mắt tôi dàn dụa rớt xuống khuôn mặt bé bỏng của con. Tôi ngắm con, đôi mắt to, sống mũi cao, khuôn mặt bụ bẫm. Tôi bắt đầu nhận ra những điểm giống cha nó. Thằng bé bú no bụng là ngủ, tôi đặt một bức thư và ít tiền vào trong lần tã của con, hy vọng sẽ có ai đó nhận nuôi. Tôi hôn con rồi bước nhanh ra cửa. Tôi không dám quay đầu nhìn lại.

Nhưng chạy ra đến cổng bệnh viện, trái tim tôi thắt lại đau đớn, tôi vùng quay lại, không, tôi sẽ nuôi con thêm một thời gian nữa, thằng bé còn nhỏ quá. Tôi ôm con ra viện, trở về căn nhà thuê. Hai mẹ con tôi tự chăm nhau. Tôi thấy mình hạnh phúc bên con.

Thằng bé khóc đêm, tôi thức nhiều nên cũng gày đi nhanh chóng. Tôi bắt đầu tập luyện trở lại để chuẩn bị trở về với khán giả của tôi. Con trai đã tròn 3 tháng tuổi, thời gian trôi đi nhanh quá, tôi sắp hết sạch cả tiền rồi. Thằng bé cần phải có ai đó nhận nuôi. Tôi phải trở lại với công việc thôi.

Sáng sớm, tôi đặt con trong làn mây, cùng với túi đồ, để ở cổng một nhà trẻ trong thị trấn, và quay đi. Thằng bé bỗng khóc thét lên. Tiếng khóc của con xé nát cõi lòng tôi. Tôi cắn môi quyết tâm dằn bước. Sự nghiệp của tôi đang ở phía trước, tôi không thể mềm lòng. Con ơi mẹ xin lỗi. Thằng bé thậm trí còn chưa có tên. Tôi quẹt ngang dòng nước mắt, phía sau lưng tôi tiếng khóc của thằng bé như đau khổ như tuyệt vọng không ngừng. Bụng tôi quặn đau, trời ơi, con ơi, làm sao tôi bỏ đi được. Tôi vẫn bước đi, rồi hai chân sụp xuống. Tiếng khóc của con trai tôi khiến người qua đường dừng lại tò mò. Một người bế thằng bé lên, nó khóc ngằn ngặt trên tay người đó. Ôi, con ơi là con, tôi mặc kệ tất, chạy tới giằng lại đứa bé trên tay người đó. Thằng bé ngưng gào thét. Ôm con vào lòng nức nở, tôi sẽ nuôi đứa bé này. Mặc kệ dư luận, mặc kệ khán giả rồi sẽ thất vọng về tôi nhưng đứa bé này cần tôi. Nó là khúc ruột của tôi. Tôi đã vô tình lầm lỗi nên tạo ra nó, nhưng tôi cần phải có trách nhiệm với lỗi lầm của mình, và đằng sau tất cả những điều đó là một tình yêu, tình mẫu tử tôi dành cho con không thể rũ bỏ được. Hổ còn không bỏ con, sao tôi có thể bỏ được. Sự nghiệp sau này tôi sẽ gây dựng lại trên lỗi lầm của mình. Nếu mất đi đứa bé này tôi có thể có lại đứa khác, nhưng thằng bé sẽ không thể tìm được ai yêu nó như mẹ. Tôi là mẹ nó tôi sẽ nuôi nó.

– goiyeu.net –

3 Replies to “Tình một đêm”

  1. cuối cùng thì vẫn còn cái gì được được gọi là sống trách nhiệm,không buông thả. Nhưng cuộc sống trớ trêu luôn bắt ta đánh đổi.
    Kết cục như vậy cũng không có gì đáng thương vì đã quá tham vọng,cầu tiến không thể tránh khỏi cạm bẫy cuộc đời. Bảo thủ quá ! Cố chấp quá !

Trả lời Trang Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *