Thiên sứ cao 1,8m và thích sưu tầm cravate

Một góc nhỏ đón đầy nắng ấm lọt thỏm trong không gian trầm mặc của trà quán. Bách tận dụng wifi của quán để check mail. Nhìn anh, người ta dễ liên tưởng đến mẫu người tràn đầy sức sống và đam mê công việc. Quả thật Bách là vậy. Cô gái ngồi đối diện nhìn Bách một cách chăm chú rất lâu. Mãi đến một lúc cô thở hắt ra. Bách ngẩng lên, rời mắt khỏi laptop:

– Sao em không nói gì đi?

– Em chán phải nhắc nhở anh rồi.

– Anh sẽ nghỉ ngơi – Tay anh siết chặt tay cô – Nhưng không phải lúc này cưng à.

– Anh thôi cái điệu bộ đó đi, anh nghĩ là chúng ta vẫn còn yêu nhau sao, Trần Vĩnh Bách, đây đã là năm 2009 rồi – Chi, tên cô gái, ném cho Bách cái lườm mắt cảnh cáo.

– Sao, em đừng quên, anh vẫn là BF – best friend của em đó – Bách cười sảng khoái.

– Phải, bởi vậy em mới dành cả kỳ hè của mình ở Việt Nam để bám đuôi anh nè – Chi cười, miệng thấy đắng nghét.

Tháng trước, mẹ Bách gọi cho cô, Bách bị bệnh nặng, thời gian anh còn không nhiều. Và con người Bách, như Chi biết, chẳng muốn dành thời gian ít ỏi đó để nằm liệt trên giường. Bách lao vào công việc, làm như điên, mẹ Bách chỉ còn cách gọi cho Chi, người theo bà nói là người duy nhất Bách chịu nghe lời. Chi hồ nghi, nếu thật vậy chắc hai người đã chẳng chia tay. Dù sao thì trái tim cũng mách bảo Chi quay về.

Hai người đã trải qua thời học sinh bên nhau, cấp I, cấp II, cấp III, đi du học cùng nhau, là bạn hơn mười năm trời trước khi yêu nhau, rồi chia tay. Sau ngày chia tay họ trở thành hai người bạn thân đúng nghĩa dù mỗi người một lựa chọn khác nhau, Bách ở Sài Gòn làm việc, Chi ở lại Rotterdam học tiếp.

Trở về, Chi buộc mình phải luôn mạnh mẽ, luôn lạc quan, không một giọt nước mắt nào. Cho dù lúc nghe tin về Bách, cô gần như một người vô hồn, đi lang thang quanh thành phố cả ngày mà chẳng biết đi về đâu. Đêm về, cô giùm chăn kín mít để cô bạn cùng phòng ký túc xá không thấy những giọt nước mắt đang trào ra, lăn qua sống mũi nóng ran gò má.

Tiếng chuông từ điện thoại vang lên, giờ uống thuốc của Bách.

– Bách, uống thuốc đã anh – Cô nhắc khi thấy anh lại cắm cúi vào laptop.

– Một lát thôi.

– Bách – hơi lên giọng, Chi gỡ bàn tay anh khỏi bàn phím, đặt mấy viên thuốc vào đó – Uống thuốc đi.

– Em còn dữ hơn cả mẹ anh, em đã thay đổi từ lúc nào vậy? – Bách miễn cưỡng cầm ly nước lọc Chi đặt trước mặt, nhưng không quên chọc ghẹo lại Chi.

Cơ mặt Chi giãn ra đôi chút khi Bách uống xong phần thuốc, không biết từ lúc nào Chi đã trở thành hộ lý kiêm trợ lý bất đắc dĩ của anh.

– Xin lỗi em – Bách đột nhiên chùng giọng, nhìn thẳng về phía đối diện.

– Vì anh đã biến em thành mụ phù thủy hả, nếu vậy thì không cần đâu – Chi bật cười.

– Không, vì đã làm em lo lắng. Chỉ thế thôi.

– Không sao, em cũng chỉ vì món tiền dưỡng già đầu tư vào công ty anh thôi mà.

– Dù sao thì cũng cảm ơn em – Bách tặc lưỡi, chuyển cái nhìn sang màn hình laptop.

– Anh nghỉ một lát đi.

– Cuộc họp chiều nay xong xuôi thì anh còn nhiều thời gian để nghỉ mà.

Chi thấy mắt mình nhòe đi, môi cắn chặt cố không bật ra tiếng khóc.

– Thôi nghỉ đi anh – Chi thẳng tay gập màn hình laptop xuống làm Bách thoáng ngỡ ngàng.

– Nè, em lại hiện hình phù thủy rồi – Và Bách làm trò trêu chọc lại cô – Thì em cũng phải để anh shutdown máy chứ.

– Cho anh 5 phút, rồi mình về công ty, anh nên nằm ngủ một lúc trong phòng của mình trước khi họp chiều nay.

– Dạ, biết rồi – Bách nheo nheo mắt nhìn Chi – Còn em, em đi đâu lúc anh ngủ? Chẳng lẽ bây giờ em muốn ngồi canh anh ngủ luôn? Thôi đi, anh đâu còn là thằng nhóc năm tuổi trốn ngủ trưa đi đá banh.

– Em cũng chẳng còn là cô bé năm tuổi cần giấc ngủ trưa. Em đi đâu đó mua quà cho mấy người bạn bên kia.

– Bạn, anh bạn trai em hay kể à?

– Cậu nhóc không còn năm tuổi này nhiều chuyện quá.

– Người yêu cao 1,8m, thích sưu tầm cravate ư? – Dù Chi nhăn mặt không muốn nói vụ đó nhưng anh vẫn tiếp tục lải nhải bên tai cô suốt đoạn ra bãi xe – Chúa ơi, em nên mua cho cậu ấy một cravate kẻ sọc và tốt nhất là nên mời anh cùng đi, anh cũng thích và khéo chọn cravate.

– Trần Vĩnh Bách! – Cô phải hét lên một lần nữa thì anh mới dừng nói và nhìn cô cười cười ra vẻ biết lỗi – Đưa em về công ty đi, rồi anh đi ngủ và em sẽ đi bộ loanh quanh. Kết thúc ở đây, được chưa ông tướng?

– Được thôi – Bách tiu nghỉu chịu thua sự sắt đá của Chi, bỏ đi về hướng bãi giữ xe mà không biết cô đi chầm chậm sau lưng đang quan sát mình. Chi chợt nhớ về những ngày cuối thu cùng đi thơ thẩn với Bách trong rừng, dưới chân xào xạc lá khô và sỏi, gió thổi nhiều và dào dạt, kèm theo chút se lạnh của mùa đông sắp tới.

Bách cũng đi phía trước Chi, mặc chiếc áo len xám bên ngoài áo sơmi trắng kẻ sọc và khăn quàng màu xanh đậm, quần jean sậm màu, mái tóc Bách bay bay trước cơn gió thổi qua trông cô đơn nhưng hấp dẫn đến lạ lùng. Trái tim cô gái mười tám tuổi lần đầu biết rung động trước anh bạn thân…

Nói là vậy nhưng Chi cũng nhanh chóng lựa những thứ cần mua, cô bắt đầu lo lắng khi để Bách một mình. Văn phòng yên ắng, giờ này là giờ nghỉ trưa nên khác hẳn với lúc làm việc thường ngày của một công ty quảng cáo. Chi mở cửa thật khẽ. Bách đang nằm ngủ trên sofa, tay anh còn cầm quyển tạp chí đặt trên ngực, trông anh lúc này như một vị thiên sứ, khác hẳn với anh khó tính lúc làm việc, khác hẳn với anh cứng đầu trong những cuộc cãi vã khi hai người còn yêu nhau. Thiên sứ, rồi thiên sứ sẽ bay về trời.

Thiên đàng có bao cuộc vui mà hấp dẫn đến vậy? Chi tự hỏi ai, thứ gì mới có thể giữ chân anh lại đây cô sẵn lòng đánh đổi. Tiếng chuông báo thức quen thuộc của điện thoại réo rắt trên bàn nước, Bách trở mình rồi tỉnh giấc, thấy Chi ngồi kế bên.

– Gì vậy, em khóc hả? – Anh thoáng lo lắng nhìn đôi mắt đỏ hoe của Chi.

– Không có gì cả, em chỉ đang nghĩ đến một số chuyện thôi… – Cô đứng dậy đi về phía bàn làm việc của Bách dọn dẹp lại đống hồ sơ bày bừa trên bàn, cốt để tránh ánh mắt của Bách.

– Em sợ anh chết phải không, ngốc, anh làm gì dễ chết vậy.

– Thôi đi Bách – Đôi lúc Chi ghét cay ghét đắng cái tính cứ hay lải nhải đùa giỡn những lúc căng thẳng của Bách.

– Em mua được gì rồi? – Bách chuyển sang đề tài khác trước khi Chi nổi giận – Chà, tượng ư, một vị thiên sứ đẹp trai như anh, mua cho anh chàng 1,8m của em hả?

– Không, em ghé cửa hàng mua mấy cravate bằng lụa, bà chủ tặng em. Anh thích hả, thì coi như em tặng anh đi – Chi bịa đại một lý do để lấp đi sự thật là cô chủ ý mua nó cho anh, nó có vẻ gì đó giống anh, thông minh và bướng bỉnh.

Bách im lặng, mân mê tượng thiên sứ trên tay rồi lén liếc nhìn Chi dọn dẹp bàn giùm mình. Giá như cô ấy trở về không phải lúc anh phát hiện ra căn bệnh quái ác này, anh sẽ nói với cô ấy rằng anh vẫn còn yêu cô thế nào, rằng anh đã muốn cả hai bắt đầu lại thế nào, rằng anh đã muốn được cùng cô tận hưởng mùa thu ở Rotterdam nơi hai người đã có những ngày tháng dài khó quên. Nhưng giờ thì không thể được rồi, bởi vì anh luôn muốn là vị thiên sứ bảo vệ của Chi, vị thiên sứ chỉ đem lại nụ cười chứ không phải nước mắt và lo lắng.

Chi cầm quyển lịch bàn khoanh đỏ kín mít trên những ô vuông.

– Anh có nhiều cuộc hẹn đến thế sao?

– Không, anh đánh dấu ngày mình còn sống ấy mà – Bách nói tỉnh bơ.

– Tại sao là 30 ngày? Không phải là… – Chi lẩm nhẩm đếm mà không tin nổi vào mắt mình.

– Anh mới gặp bác sĩ hôm trước.

– Anh không nói gì với em cả – Chi ngồi xuống chiếc ghế đối diện Bách, giọng Chi hơi lên cao, đầy vẻ hốt hoảng, lo lắng, còn người ngồi đối diện cô vẫn tỉnh như không.

– Đâu cần phải nói, đúng không?

– Phải, em đâu là gì của anh mà phải nói.

– Em hờn dỗi như một cô bé mười tám mới biết yêu đó – Bách nheo nheo mắt nhìn Chi.

Chi lặng nhìn nụ cười của Bách một lúc lâu rồi ra về. Cô ghét sự tỉnh táo của Bách. Cô ghét sự gắng gượng của anh. Cô ghét thiên đàng. Nó có gì hấp dẫn đâu mà hết ba, rồi mẹ và bây giờ là anh đi lên đó. Bách không giữ cô lại. Anh lặng nhìn cô đi. Giấc mơ mùa thu Rotterdam anh gửi lại cho em.

Chi mua vé máy bay về Hà Lan ngay đêm đó. Cô quyết định kết thúc sớm kỳ hè của mình ở Việt Nam. Bách chỉ biết tin trước hôm cô lên máy bay nhờ vào tin nhắn ngắn gọn từ máy của Chi. Chi đi vào một buổi sớm, rất sớm và trời đang vào thu, kèm một trận mưa rào nhẹ. Sân bay vắng đến hiu quạnh. Gió thổi mơn man làn da thiếu nữ. Hai người ngồi ở băng ghế giữa ga đi rộng lớn. Bách đặt lên tay cô một hộp quà nhỏ.

– Cám ơn anh. Anh biết quan tâm đến người khác bao giờ vậy?

– Phụ nữ các em thật rắc rối, lúc nào cũng vặn vẹo được. Bó tay – Bách nhún vai.

– Thôi được rồi, cậu bé không còn năm tuổi. Em cũng có quà cho anh, nhưng hãy mở sau khi máy bay của em cất cánh.

– Thôi được, bảo trọng nhé. Và nhớ trở về dự… lễ tang của anh – Bách nói cứ như tất cả chỉ là một trò chơi được lập trình sẵn.

– Trần Vĩnh Bách! – Cô hét toáng tên anh như thể lần cuối cùng mình được gọi cái tên thân quen này.

Bách im lặng cho đến khi tiếng loa báo hiệu Chi sắp đến lúc phải vào phòng cách ly. Nhưng lần này là giọng Chi:

– Trời lạnh lắm, anh có thể ôm em một lần được không?

– Sẽ là mãi mãi, nếu em muốn – Giọng Bách như đang đùa, nhưng có lẽ là không phải. Anh tiến đến gần cô, ôm chặt cô. Như lần cuối. Có lẽ vậy. Lúc cô gục đầu trên vai anh, anh cảm nhận những giọt nước mắt của cô thấm trên vai áo mình.

– Em muốn – Giọng Chi run lên, chẳng phải vì gió, chẳng phải vì mưa mà vì anh.

– Thôi đừng khóc. Rồi chúng ta sẽ gặp nhau mà, một ngày nào đó, một nơi nào đó – Bàn tay anh lạnh ngắt đặt lên má cô nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt.

Chi đi thật nhanh vào phòng cách ly. Bách đứng đó nhìn theo, anh ngồi ở sân bay đến tận lúc chiếc máy bay của cô cất cánh. Bách mở gói quà Chi đưa, cravate bằng lụa. Cravate kẻ sọc. Anh chàng 1,8m của cô. Bách mỉm cười. Anh thật lòng biết ơn cô, không phải vì món quà, không phải vì những ngày cô luôn bên anh, mà vì đến lúc cuối cuộc đời anh đã và luôn có một tình yêu để mang theo trên một hành trình khác.

Những người trong khoang máy bay đang chợp mắt, Chi không sao ngủ được, tay mân mê hộp quà nhỏ Bách tặng. Cô quyết định mở nó ra. Tượng thiên sứ cô đã tặng anh. Và một lá thư.

“Chào cô bé không còn mười tám tuổi nhưng lại hay dỗi hờn. Anh lúc nào cũng là thiên sứ của em. Thiên sứ chỉ đem lại niềm vui và hạnh phúc thôi. Nhưng anh có thể là thiên sứ dở tệ nhất trên đời vì toàn mang lại nước mắt và lo lắng nếu em không chịu hợp tác. Hãy luôn mỉm cười em nhé”.

Thiên sứ, phải rồi Bách à, anh luôn là một thiên sứ thật sự. Thiên sứ khôngchỉ của riêng em mà còn trong mắt rất nhiều người khác, vì đã sống hết mình đến khi trái tim ngừng đập.

Ngày thứ 30, thiên sứ đã bay về trời, chỉ còn mình Chi lặng lẽ đi lên con dốc nhỏ ngày nào ở Rotterdam, tường cũ đã phủ rêu phong, những chiếc lá rơi đầy hai vai áo và gió khẽ hát câu tình ca lạc nhịp. Thiên sứ mang theo cả tình yêu của một người con gái. Thiên sứ cao 1,8m và thích sưu tầm cravate.

5 Replies to “Thiên sứ cao 1,8m và thích sưu tầm cravate”

    1. Thì có những chuyện khi chồng đọc thì chỉ qua vài dòng đầu là chồng đã tắt nó đi rồi. Những chuyện chồng mang về nhà là những chuyện mà chồng đã ngồi đọc từ đầu đến cuối và thấy nó có ý nghĩa.

      Và thế chồng muốn Vợ cũng như bất cứ ai ghé vào đây đều được đọc. Có vui, có buồn đó là tình yêu và nhớ thế ta biết quý nhau hơn … Vợ ạ :*

    1. Bài được Sưu tầm từ nguồn khuyết danh. Nếu bạn là Tác giả hoặc biết tên tác giả xin vui lòng để lại thông tin :D

Trả lời Teppi Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *