Mưa vô tình gió vô tâmĐêm gió mùa chợt lạnh, trời bỗng đổ cơn mưa. Mưa như trút nước tràn ngập trên phố phường. Có một đôi tình nhân tấp vội vào một mái hiên ven đường. Vội vàng trú… Vội vàng tránh… Mưa…

Họ nép vào nhau dưới mái hiên, người con trai đứng lên phía trước như chắn che bụi mưa, không cho ướt bạn mình, nhẹ nhàng vòng tay ra đằng sau ôm chặt lưng cô gái.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa… như trút…

Có hai bố con nhà nọ, người ướt nhẹp từ đầu đến chân đang đội mưa chạy đến. Mái hiên trở nên đông vui, mái hiên chợt như chật chội. Đôi tình nhân đứng lui lại, ông bố đẩy đứa con gái vào phía trong. Còn mình đứng phía ngoài, nửa bị mưa rơi ướt, nửa bị bụi mưa rơi.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa… không ngớt…

Trên phố, có một người đàn bà nhỏ bé mặc áo mưa ướt sũng, lững thững đội thúng đi trong mưa. Khuôn mặt già nua ướt nhèm vì mưa hắt, người đàn bà tay như run lập cập, tiến lại gần cất tiếng run hỏi khẽ:
– Anh, chị ăn bánh mì không?
Anh thanh niên đưa mắt liếc nhìn, cô gái khẽ gật đầu.
– Bán cho cháu một cái. Còn bé gái, bé có ăn không?
– Dạ em không! Con bé cười nheo mắt. “Chú cũng không!” Ông bố khẽ gật đầu cười nói thay lời cám ơn.

Người con trai rút tờ 10.000 đồng: “Thôi, cô khỏi trả lại”. Tay nhận cái bánh bẻ làm đôi chia cho cô bạn mỗi người cầm một nửa. Bà bán bánh mì đưa mắt nhìn, rồi cúi xuống, lặng im không nói, cặm cụi cất tiền.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa… rả rích…

– Này bà có cái áo mưa nào khác không?
– Có mỗi cái đang mặc thôi!
– Bán lại cho tôi. Tôi cho con bé mặc về không đứng đây nó ốm mất.
– Bán thì lấy gì mà đi. Mà mua thì trả bao nhiêu?
– Bán nhiêu thì bán.
– Lấy bảy nghìn nhé?
– Cái áo rách thế mà bán bảy nghìn à?
– Thôi mua thì năm nghìn. Không thì thôi vậy, tôi cũng chẳng muốn bán đâu.

Ông bố rút tờ 5000 đổi lấy chiếc áo mưa nhăn nheo, rách tả tơi lỗ chỗ mặc vội cho đứa con gái. Hai bố con lên xe, đứa bé núp đầu vào sau lưng bố tay vẫy chào đôi tình nhân nọ. Ông bố gồng mình phóng xe đi trong mưa gió. Bà bán bánh mì lấy tấm nilon đang bọc chiếc thúng trùm lên mình rồi đội mưa đi tiếp. Tiếng rao như nhỏ lại, cái bóng nhỏ khuất dần sau màn đêm mưa bão.

Gió ngày càng thổi mạnh, ngoài trời mưa vẫn mưa.. trắng xóa…

– Mưa như này biết bao giờ mới ngớt anh nhỉ?
– Chắc phải một lúc nữa em ạ.
– Mưa to quá!
– Ừ!
– Hay là anh gọi taxi cho em về trước đi. Đứng đợi như này biết đến bao giờ mới về được đến nhà.
– …

Người con trai như khựng lại đôi chút rồi cúi xuống đất tay nhặt tờ báo che vội lên đầu chạy ra đường đợi bắt xe cho cô gái. Mưa càng lúc càng to, đường phố như không còn bóng xe qua lại. Mưa càng lúc càng lớn, tờ báo nhỏ như không còn đủ khoẻ khoắn để che chắn những hạt mưa nặng trĩu đang rơi rớt trên đầu.

Anh chạy lên phía đầu phố. Cuối cùng thì cũng có ánh đèn xe xuất hiện. Taxi đến, cô gái bước lên xe ra về còn một mình người con trai ở lại. Mưa như to hơn và gió càng thổi mạnh. Anh đút tay vào túi quần lần tìm bao thuốc rút một điếu ra châm. Ánh lửa bừng loé lên nhưng rồi lại tắt lịm bởi mưa ướt tạt vào. Ném điếu thuốc xuống đất, anh đứng khựng người bồi hồi ngắm mưa rơi.

Ngoài trời, mưa vẫn mưa day dứt…

– Em về đến nhà rồi, anh cũng về sớm đi nhé. Về cẩn thận không ốm…

Xóa cái tin nhắn, dắt chiếc xe xuống vệ đường, người con trai phóng xe đi về “cẩn thận” trong màn mưa đêm trắng xóa. Gió thổi mạnh, những hạt mưa như đang òa vỡ và trở nên nặng trĩu, như trở nên bỏng rát và mưa như ngày càng nặng hạt…

Mưa vô tình, hay gió… gió vô tâm…

– goiyeu.net –

20 Replies to “Mưa vô tình gió vô tâm”

    1. Có lẽ phải những ai đã có những lúc ngồi run cầm cầm giữa trời đông ngồi đợi ba bốn tiếng trước cổng trường của nàng, phải có những lúc đạp xe trong mưa gió đêm tối khuy muộn chỉ để đưa nàng một quyển sách, phải có những lúc trời mùa đông gió mùa lạnh mưa lâm thâm lạnh thấu xương mà cởi cái áo da ấm áp đang mặc để khoác thêm cho nàng còn mình thì phong phanh cái áo sơ mi đi dạo Hồ Tây thì mới hiểu được câu chuyện này.

      Cái hay của câu chuyện cũng không phải là rút ra kết luận gì, cũng không để oán trách mà chỉ là thoáng để lại trong đầu mỗi người được một suy niệm của riêng cá nhân về tình cảm và sự quan tâm.

      Rồi lại có bạn đã nói có lẽ chàng trai trong câu chuyện này chưa đọc định nghĩa về tình yêu của Puskin: Yêu tức là mong muốn, cố gắng đem lại hạnh phúc cho người mình yêu, không phải vì mình mà chính vì người mình yêu. Sau này có lẽ chàng trai sẽ hiểu rằng phụ nữ thường xuyên “vô tình” mà thực sự không phải là “vô tâm”, họ muốn tỏ ra vô tình với đàn ông đơn giản vì họ là phụ nữ chứ không phải vì họ vô tâm vô cảm. Ai biết được cô gái “vô tình” đi taxi về rồi nhưng có khi lại thức cả đêm viết nhật ký để diễn tả tình thương, sự quý trọng với chàng trai đó và tự dằn vặt vì sự “vô tình” của mình?

      Như thế nào, thì câu truyện mở – tùy mỗi người …

      1. bạn cảm nhận rất sâu sắc… cả bài viết ko chỉ nói về chuyện t.y mà còn cả mối quan hệ của tất cả mọi ng nữa chứ nhỉ?? :)

  1. Uhm nhỉ ! Mưa vô tình hay là gió vô tâm.
    Phụ nữ khó hiểu,càng chân thành thì càng vô tình,tại sao thế ? Đã đôi lần tự hỏi ” mưa vô tình hay là gió vô tâm ?” Chẳng thể nào có được đáp án. Vậy khi phụ nữ yêu thì như thế nào ? Và như thế nào là tình yêu thật sự ?
    Bây giờ công nghiệp quá ! tình yêu cũng theo trào lưu,cũng vội,cũng đua. Với cái tuổi hiện tại của mình đã lớn chưa nhỉ ? Nhưng sao nản chạy theo 1 ai đó quá ! Nản với “mưa vô tình hay gió vô tâm” . Ngại va chạm

  2. Cuộc sống là sự nối kết những mảnh ghép rời rạc. Đôi khi chúng ta tiến quá nhanh để có thể nhìn thấy và cảm nhận những gì đang diễn ra quanh mình.

    Sài Gòn dạo này cũng mưa, nhưng không ào ạt, chỉ từng cơn thoảng qua những cũng đủ khiến mình cảm thấy đơn độc :)

    Teppi có tính vào Sài Gòn không? Nếu có thì PL sẽ dẫn Teppi đi cafe ^^

  3. Hic, đọc xong mình cũng chẳng hiểu gì, sr tác giả, nhưng thực sự ko biết ý nghĩa thực sự là như thế nào, dù đã đọc phân tích của teppi nhưng mình vẫn không hiểu gì ^^

  4. chàng trai trách người con gái thôi,có gì đâu mà hg hiểu,teppi đã n wá rõ rồi còn gì!mình mà là người con gái đó mìh sẽ không lên xe và về đâu,mìh muốn đi cùg chàg trai,mặc dù mưa ,gió nhưg vẫn hạnh phúc^^

  5. Nếu đi xe máy mà không bị mưa hắt thì đã khác :)) có trách thì trách ông trời thôi. Nắng ấm nơi người xa thật xa, cớ sao lại cho mưa gió nơi này :-“

  6. Người đàn ông chỉ nghĩ sao cho con mình khỏi ướt, người con gái chỉ nghĩ sao cho mình về đến nhà khỏi ướt. Theo góc nhìn của tôi, có lẽ cũng chẳng phải thử thách gì, chỉ là thói vô tâm cố hữu đôi khi bộc phát ra mà người vô tâm và kẻ lãnh nhận sự vô tâm ấy đều tình cờ nhận ra.

  7. Neu’ minh la` co gai’ minh` nhat’ dinh se~ len taxi di mua cho chang trai ao’ mua
    r moi ve`:”> hoac doi mua ve` cung chang trai kia;))

    Ro~ rang` deu` la` nguoi voi nhau, yeu’ den’ muc’ y’ hay sao ma de chang trai phai che mua, phai di ra bat taxi cho minh`>”< da~ the con len taxi ve nha ko chut do du nua:@. Dung la vo tam het muc:-s, co' the noi la tinh yeu loi dung[-(

  8. Truyện rất hay, cái kết bất ngờ, có nhiều người nói rằng không hiểu. Nhưng thật ra câu chuyện rất tinh tế, là sự oán trách con người vô tâm. Ông bố vì tình thương dành cho con gái mình mà bỏ mặc bà bán bánh mì trong cái lạnh, dù tiền đã bỏ ra để mua cái áo mưa nhưng tiền ấy vẫn làm người ta thấy xót, vì ông ấy đã vô tâm với cái lạnh ở lại.

    Còn cô gái, vô tâm vì đã bỏ mặc chàng trai yêu thương mình lại để hưởng sự ấm êm. Dù là lo lắng cho chàng trai thì đã sao, cái chàng trai ấy thật sự cần là một người cùng mình chịu đựng những cơn mưa. Nhưng chàng trai ấy cao thượng lắm vì đã yêu với một tình yêu như thế, sẵn sàng chịu đựng vì người mình yêu. Cám ơn trái tim ấy lắm

    Còn cô gái cũng đã vô tình, nhưng có lẽ thật sự đã rất cảm động, chỉ là con gái khác con trai là họ lại muốn vô tình như thế , cũng ko hiểu tại sao?

Trả lời Mèo đen Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *