Trần Hoàng Ngọc Bích
Lời mở đầu: Câu chuyện dành tặng cho những ai đã từng tổn thương vì tình yêu. Cho dù tình yêu ấy có đẹp hay buồn đến dường nào thì nó vẫn là những gì đã qua. Ta vẫn phải sống và không ngừng hi vọng vào những gì tốt đẹp ở ngày mai. Chỉ khi ta trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại thì hạnh phúc sẽ đến ở tương lai.
* * *
Người ta nói khi thất tình thì nên đi xa để khuây khoả và cũng để trái tim được tĩnh lặng sau tất cả những gì đã qua. Bạn bè và gia đình động viên cô nên đi đâu đó. Nhưng không, làm thế là trốn tránh. Dù có đi xa đến đâu thì những gì đã xảy ra vẫn ở vẹn trong tim như cuộn phim dù muốn xóa cũng chẳng thể xóa được. Khoảng thời gian đầu, khó khăn biết dường nào khi cô chống chọi với nỗi nhớ, niềm đau và cơn ác mộng giữa đêm. Nhưng rồi cô cũng quen dần, sống và chấp nhận những gì đã qua khiến tim cô chai sạn dần trước cuộc đời lúc nào không hay.
Cô tốt nghiệp với tấm bằng loại Khá và kiếm được công việc khá nhàn nhã ở công ty gần nhà. Mỗi buổi trưa cô đều chạy xe về nhà để ăn cơm cùng mẹ, dần dần nó trở thành thói quen giữa cô và mẹ. Mẹ không còn thủi lủi ăn cơm nguội mỗi bữa trưa nữa, cô cũng không còn ăn cơm hàng cháo chợ như trước. Thứ này ra đi thì thứ khác lại đến, mọi thứ vẫn tuân theo quy luật nhất định nào đó của cuộc sống. Bản thân mỗi con người chúng ta chỉ việc học cách thích ứng với những bất ngờ mà cuộc đời mang đến. Cô nghiệm ra điều đó, trong cô vẫn còn hi vọng về một điều gì đó bền vững mãi mãi.