Tôi có một cô bạn, kể từ lúc cô ấy quay trở lại thời độc thân đến giờ, chúng tôi chỉ gặp nhau đúng hai lần. Lần thứ nhất đáng nhớ ấy, nàng ngồi mơ màng bên cửa sổ một quán cà phê gắn kính shopfront: đẹp, quyến rũ, quyền lực, tự tin – vẻ tự tin của một phụ nữ vừa có sắc, vừa có tiền, vừa khôn ngoan, từng trải, dù lúc ấy nàng mới chưa đầy ba mươi. Câu chuyện của tôi chẳng có gì đáng buồn cười mà nàng cứ tủm tỉm cười một mình, đôi mắt mơ hồ, đôi má ửng hồng rạng rỡ. Tin nhắn của nàng tít tít, và nàng tiếp tục mỉm cười. Thôi rồi, tôi để yên cho nàng ngồi đấy mà yêu, mà mơ mộng với cái khuy áo tuột cúc phô bày vầng trăng đầy đặn. “Cúc áo kìa”, tôi nhắc khẽ rồi tranh thủ hỏi luôn “Gã này thế nào?” – “Kém hai tuổi, mới đầu còn gọi chị xưng em, nếu mình cần tiền, gã có thể vác ngay cho vài chục ngàn đô sau năm phút. Vợ gã sinh năm 85”. Tóm tắt xong, nàng tiếp tục mỉm cười vu vơ với ly nước cacao. Nàng trả lời những ý không ăn nhập gì với hội thoại của tôi. Nàng giống như một kẻ mất trí nhớ tạm thời. Nàng đang phô bày điểm yếu của đàn bà. Nản quá, tôi hô về. Rồi cứ thế về trước, bỏ mặc nàng với những tin nhắn hạnh phúc.
Mãi 5 năm sau, tôi mới thực sự gặp lại nàng, dù thi thoảng có ngoáng ngoàng dăm câu trên điện thoại. Tôi bận không gọi cho nàng. Nàng bận không gọi cho tôi. Nàng mải yêu đương. Nàng mải vui vầy với những bó hoa lan xa xỉ được gửi tặng qua đường chuyển phát nhanh hàng không từ một nước nhiệt đới nào đó của rất nhiều fan khác nhau mà tôi không biết mặt. Tháng đôi lần, vì công việc, nàng mải rong ruổi mãi thành Rome hay xứ hoa anh đào. Nàng bận điều hành chuỗi cửa hàng thời trang boutique không khi nào ngớt khách.