Thế giới này rất nhiều việc kỳ diệu, có đôi khi nghĩ là thông suốt rồi nhưng lại vẫn cứ mù mịt. Có những việc tưởng chừng đã bế tắc nhưng tự nhiên lại cảm thấy đơn giản đến mức chỉ có thể mỉm cười chính mình.
Bạn ngồi ở đó, quán cà phê lộng gió, tóc dài đen nhánh thướt tha ngày xưa giờ thay bằng những cọng tóc ngắn lởm chởm đỏ rực, nghịch ngợm như đám cỏ non chứa chan sức sống, kiêu hãnh vươn lên trong ánh mặt trời, tạo cho khuôn mặt người đối diện vẻ cá tính và cuốn hút khó diễn tả. Bạn của ngày xưa và bạn của hiện tại, dường như là hai cá thể xa lạ, nhưng dường như vẫn chỉ là một người, xa mà gần, hững hờ mà nồng nhiệt, bạn là cô gái ấy, cô bạn gái 15 năm của mình.
Bầu trời những ngày cuối tháng tư, trong vắt và cao vời vợi, gió hững hờ và mây xa xôi, cũng giống như ký ức của những cô gái. Ngoảnh mặt, đã thấy tuổi xuân ở một nơi quá xa, ngoảnh mặt, đã không còn những gương mặt vui tươi tràn đầy nhựa sống ngày ấy, ngoảnh mặt, đã thấy nét thơ ngây thuở nào giờ chỉ còn là những vết hằn mông lung sâu hoắm trong đáy mắt.
Người ta nói, biết một người từng trải hay không từng trải, chỉ cần nhìn vào đôi mắt người đó. Đôi mắt chính là nơi chứa đựng tất cả những ký ức vui buồn, những tâm sự chất chồng. Thế gian, hết thảy có thể vứt bỏ, hết thảy có thể thay đổi, duy chỉ đôi mắt của một người là thứ chân thật nhất có thể lưu giữ lại. Đời thay đổi, người thay đổi, nhưng ánh mắt vĩnh viễn không thể là tờ giấy trắng!