Hạnh phúc là một đôi giày, thay vì trang hoàng cho nó, hãy kiếm đôi giày đi vừa chân.
Hồi bữa, khi bạn tâm sự chuyện buồn, mình có nói với bạn như vậy. Bạn bảo, thời này, người ta vốn thích đẹp trước khi bền. Mình cười, có lẽ vậy, có lẽ mình đã già, có lẽ mình vốn là người cổ hủ và lạc hậu, hoặc có lẽ, vốn bẩm sinh – mình là người rất ngốc.
Nhưng, đôi khi, mình nghĩ có những điều trong cuộc sống – buộc người ta ngốc đi một chút, sẽ dễ sống hơn. Bạn chồng mình thi thoảng, vẫn hay xoa xoa đầu mình rồi nói: * Ngốc ngốc và đơn giản như bạn vợ cho dễ nuôi *. Mỗi lần vậy, mình lại cù ky bạn chồng. Nhưng, mình vui vui xem đó là một lời khen của chồng. Vì mình biết, có những thứ trong cuộc đời – mình phải tự biết hài lòng, biết vun tròn cho mình, đó đã là hạnh phúc.