Lê Giang Hoàng Phi Hải
Bàn tay có thể chai sần vì sương gió, bàn tay có thể thô kệch qua lao động vất vả cần lao, thậm chí có khi đó là những bàn tay không lành lặn, không cảm giác, nhưng vẫn có thể đón lấy những hạnh phúc của riêng mình.
Hạnh phúc đầu tiên của tôi là khi bàn tay nhỏ bé và mũm mĩm của mình được những bàn tay của cha của mẹ yêu khẽ chạm vào. Đó là những cái vuốt ve, nâng niu đầy trìu mến, còn bàn tay bé tí của tôi thì cứ lạ lùng quơ quơ vào không khí…
Hạnh phúc thứ hai là khi tôi chập chững bước đi những bước đầu tiên trong cuộc đời. Đôi bàn tay tôi cứ chấp chới vì lo sợ, e ngại mình sẽ ngã nhào hay té đau ở một bước chân nào đó. Tôi ngập ngừng không dám bước. Lúc đó một vòng tay rộng lớn dịu hiền âu yếm dang ra, vừa vỗ tay vừa khích lệ tôi cố lên…
Hạnh phúc thứ ba là khi tôi được một bàn tay nắm chặt, đưa đến trường, qua những con đường sỏi đá, qua những ngã ba ngã tư đầy xe cộ. Bàn tay ấy cẩn thận dìu dắt tôi. Khi gặp một vũng nước đọng, hay một ổ gà, ổ voi lởm chởm xuất hiện là đôi bàn tay ấy vội vàng ôm tôi và bế qua…
Hạnh phúc thứ tư là những lúc trái gió trở trời, tôi đổ bệnh. Đôi bàn tay đã tận tình đút từng muỗng cháo cho tôi, thăm dò vầng trán xem cơn sốt đã hết chưa?