Hẹn mãi rồi tôi cũng được gặp em, hôm ấy là một tối mùa đông. Em gọi điện em nói em về muộn một chút đợi em ở trước ngõ. Tôi đợi, nhắn tin cho em tôi đang đứng trước ngõ, em nhắn tin lại em ra ngay.
30 phút hồi hộp, cuối cùng em đến, tôi không ngờ em lại xinh thế, đẹp giản dị, dịu dàng, tôi không ngờ giọng nói của em còn hay hơn trên điện thoại nữa, tôi không ngờ em lại đi bộ ra để tôi đèo em.
Căng thẳng, lo lắng xen lẫn niềm vui, tôi cố gắng hỏi, trò chuyện với em để không khí nhẹ hơn. Tôi và em trò chuyện rất vui vẻ trong một góc nhỏ ở quán cafe khá đẹp, mọi chuyện suôn sẻ ngoài mong đợi, có vẻ mình rất hợp nhau. Em mặc chiếc áo len mầu đỏ, tôi rất thích mầu đỏ, có cảm giác thật ấm áp, em cười rất duyên, nụ cười xinh xắn khiến tim tôi đập loạn xạ. Nhưng tôi vẫn cố giữ cư xử bình tĩnh, thoải mái.
Rời khỏi quán cafe, tôi đưa em về nhà… em không cho tôi đưa em về đến cửa nhà, em nhất định không cho mà bắt tôi dừng ở đầu ngõ. Đành vậy, tôi cũng không muốn ép em.